Ngu Tinh Hà rời khỏi căn phòng,cậu muốn rửa mặt một lát nên đã đến nhà vệ sinh.
Cậu vặn vòi nước ra,khi nhìn thấy dòng nước trắng tinh khiết đang chảy xuống kia Ngu Tinh Hà lại nhớ đến lời Đỗ Minh Nhật nói trước khi mình rời đi,"Cõ lẽ thứ này chả phải thuốc tẩy hay khử khuẩn gì đâu.Nếu anh có đến mấy địa điểm công cộng thì đừng sử dụng nước ở đó.Sau khi về nhà hai ta sẽ nói chuyện với nhau."
Ngu Tinh Hà chẳng hiểu sao mình lại lưỡng lự khi nhớ đến lời nói của Đỗ Minh Nhật,cuối cùng cậu vẫn quyết định đóng vòi nước lại,mệt mỏi nhìn vào gương sau đó đưa hai tay lên xoa mặt định về phòng mẹ mình.
"Cậu vẫn còn ở đây à?Cậu bảo sẽ đến đây cùng mình mà?Hai đứa chúng mình sẽ chạy trốn,đừng cho Minh Nhật biết nhé!Cả bé vàng nữa nè."
Ngu Tinh Hà giật thót tim,ngay lập tức bỏ hai tay ra,nhìn xung quanh nhưng đáp lại cậu là một không gian tĩnh mịch,yên ắng đến đáng sợ,giờ vẫn còn là buổi sáng nhưng lại chẳng có ai ở đây kể cả người nhà đến thăm bệnh nhân.
Kể ra ba thứ Ngu Tinh Hà sợ nhất trên đời mình,sợ mất gia đình,sợ cô đơn khi không có bạn bè hay ai kề bênh và sợ ma quỷ,à không,ma quỷ phải là thứ hai mới đúng vì Ngu Tinh Hà vốn không có bạn bè vẫn sống đc đến bây giờ nhưng gặp quỷ chắc chắn sẽ mất mạng mất.
Giọng nói kia vẫn vang lên,âm điệu trở nên tha thiết kèm theo một chút buồn bực như đang làm nũng với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-troi-cat-len-tieng-long/2852072/chuong-38.html