Đỗ Minh Nhật lấy ra một cái chai nhỏ như thuốc nhỏ mắt bên trong có chứa thứ nước màu trắng đục kì lạ,cậu nhóc nhỏ vài giọt vào cái nắp chứa thuốc ban nãy còn Ngu Tinh Hà chỉ im lặng nhìn cậu nhóc thao tác.
Sau đó Đỗ Minh Nhật tiến tới chỗ vòi nước,mở vòi cho nước chảy vào cái chai nước lọc ban nãy cậu uống hết rồi vội vàng chạy lại chỗ Ngu Tinh Hà.
Đỗ Minh Nhật nhúng cây tăm bông vào nắp chai nước,cậu nhóc quan sát một lúc lâu.
Ngu Tinh Hà:"Cái này là gì?"
Đỗ Minh Nhật:"Mồ hôi của anh đó,làm một chút thí nghiệm thôi."
Ngu Tinh Hà "ò"một tiếng,"Vậy con dao kia dùng để làm gì?",cậu vừa nói vừa liếc nhìn con dao với ánh mắt dè chừng.
Đỗ Minh Nhật:"Nó đã phát huy hết công dụng của mình rồi."
Ngu Tinh Hà:"?"
Đỗ Minh Nhật vừa trả lời câu hỏi của Ngu Tinh Hà vừa lấy cây tăm bông lên bỏ vào cái chai,dùng sức lắc lắc vài cái sau đó quan sát thật kĩ vật trong tay.
Mãi chẳng có phản ứng gì Đỗ Minh Nhật nhàm chán bỏ chai nước xuống trong sự nghi hoặc của Ngu Tinh Hà,cậu nhóc chống hay tay hơi ngả người ra phái sau,"Hóa ra cũng chỉ có vậy."
Ngu Tinh Hà nhất thời cảm thấy mồ hôi của mình bị coi thường,"..."
Đúng lúc Đỗ Minh Nhật định dọn dẹp đồ dùng thì đột nhiên nước trong chai có phản ứng,nó bắt đầu sủi bọt khí nhẹ sau đó chuyển màu.
Ngu Tinh Hà trợn mắt há mồm,"Gì vậy!"
Đỗ Minh Nhật mở to mắt ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-troi-cat-len-tieng-long/2852074/chuong-37.html