Nhiễm Thuật và Tang Hiến kéo va li hành lý vào phòng ngủ, thấy Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh mỗi người chiếm một bàn, vùi đầu không biết đang viết cái gì.
Nhiễm Thuật đặt va li xuống, tò mò tiến đến gần quan sát: “Chà… chuyện gì xảy ra vậy? Không phải bảo học sinh thể dục không có bài tập về nhà trong kì nghỉ đông sao?”
Đặng Diệc Hành giành đáp trước: “Viết đơn xin chuyển chỗ ngủ.”
Thẩm Quân Cảnh phụ họa: “Đúng, tao không thể ở trong cái phòng như thế này nữa!”
Nhiễm Thuật bối rối khó hiểu, lia mắt về phía Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc chỉ chỉ mình và Hầu Mạch, rồi chỉ chỉ Nhiễm Thuật và Tang Hiến, Nhiễm Thuật lập tức đã hiểu.
Nhiễm Thuật đứng cạnh Đặng Diệc Hành, dựa vào thành giường nói: “Đi vội như vậy làm gì? Sao, sợ bị lây gay hả? Học tra ở cùng phòng ngủ với học bá lâu thế cũng đâu thấy mấy cậu thi cuối kỳ tiến bộ hơn bao nhiêu đâu.”
Đặng Diệc Hành tủi thân ngó Nhiễm Thuật, đột nhiên cảm thấy môn tuyệt kĩ mắng người mà không bị cà lăm của Nhiễm Thuật thật thần kỳ.
Đặng Diệc Hành mất công giải thích: “Không phải, không sợ mấy cái bóng đèn bọn tôi chen vào à?”
“Bóng đèn gì chứ? Cậu có thấy cặp đôi nào không nhịn được bababa bên đường chưa? Yêu đương cũng phải nhìn tình huống, lúc không thích hợp tất nhiên phải tém tém lại. Đừng có viết ba cái đơn vô ích này, dẹp đi, tôi có mua cá nướng, sắp giao đến rồi, chuẩn bị ăn thôi.”
Đặng Diệc Hành hăng hái trở lại, không viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-toi-co-the-thich-cau-ta-duoc-co-chu/885875/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.