Sau khi mua xe, Tùy Hầu Ngọc dự định mua cho mẹ Hầu một chiếc khăn quàng cổ Gucci.
Đồ Gucci chỉ có vài kiểu dáng, lại còn dễ mặc, khá là phù hợp với kiểu phụ nữ như mẹ Hầu.
Lúc đến cửa hàng, Hầu Mạch lần nữa kéo cậu lại: “Ở đây không có nhiều người mẹ đơn thân đâu, đã thế mẹ anh còn xinh đẹp như vậy dễ khiến người khác nhớ nhung lắm. Này nữa, nhà anh vẫn chưa trả nợ xong, tự dưng choàng cái khăn đắt đỏ lên cổ, người ta lại nghĩ nhà anh có tiền nhưng không thèm trả bây giờ.”
“Gây chú ý đến vậy à?” Giữa hai đầu lông mày Tùy Hầu Ngọc nhăn lại thành hình chữ xuyên.
“Chứ sao, càng nghèo càng quý phái, người ta gọi đó là nghèo quý phái. Khi em có tiền, em sẽ thấy những người xung quanh mình vô cùng tốt bụng.” Hầu Mạch vươn tay xoa xoa chỗ nếp gấp giữa lông mày Tùy Hầu Ngọc để nó giãn ra.
Tùy Hầu Ngọc nghĩ một hồi, cuối cùng bước vào một cửa hàng khác, chọn một cái khăn quàng cổ màu trơn, rồi hỏi Hầu Mạch: “Cái này có khiến da mặt trông tối đi không?”
“Anh thấy em nên mua cái khăn nào có hoa văn thì hơn, với khiếu thẩm mỹ của mẹ thì kiểu dáng đó mới đẹp.”
Sau đó, cậu cầm một cái khăn có hoa văn lên nhìn, rồi quay qua nhìn Hầu Mạch một chút, không chắc lắm hỏi: “Anh có trêu em không đấy?”
“Anh nghiêm túc lắm luôn.”
Tùy Hầu Ngọc nửa tin nửa ngờ gói hai cái khăn lại, sau đó chuyển qua cửa hàng trang sức.
Cậu tốn rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-toi-co-the-thich-cau-ta-duoc-co-chu/885874/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.