Dương Tương Ngữ bị những lời lẽ nghe có vẻ lễ độ của Hầu Mạch làm cho tức đến mức cả người run lên, phải tự bấu chặt vào đầu gối mình mới có thể tiếp tục giữ được bình tĩnh.
Như Tùy Hầu Ngọc đã nói trước đây, Dương Tương Ngữ nóng nảy dễ giận, động tí là nổi khùng ngay.
Ở nơi làm việc, bà còn được coi như là làm việc quyết đoán, sấm rền gió cuốn. Nhưng nếu sớm chiều ở chung với kiểu người nóng tính như vậy thì đó chính là một loại tra tấn.
Bà ta ít nhiều gì cũng có phần khinh thường và chán ghét Hầu Mạch, nói chuyện càng không thèm khách khí: “Cậu nói chuyện với tôi kiểu gì thế?”
“Tất cả những gì dì đã làm trước đây có cái nào đáng để người khác tôn trọng không? Con thấy dì cũng lớn tuổi rồi, hơn nữa còn là mẹ của bạn trai con nên mới khách sáo với dì vậy thôi.” Hầu Mạch vẫn mỉm cười như cũ nhưng trong mắt lại không hề có chút ý cười nào.
Mỉm cười, cái này là hắn tự mình luyện được.
Dương Tương Ngữ tức điên lên, mặt mày dữ tợn rít lên với Hầu Mạch, mắng hắn không có giáo dưỡng, chửi hắn là đồ đồng tính ghê tởm, không biết lễ phép.
“Thằng chó này! Mày tưởng mày giỏi giang lắm à, có còn biết nói tiếng người không đấy? Tao không đáng được tôn trọng? Mày có biết thu nhập một năm của tao là bao nhiêu không? Biết bao nhiêu người làm cả đời cũng chẳng có được thành tựu như tao, thế mà tao còn không đáng được tôn trọng à, mày giỏi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-toi-co-the-thich-cau-ta-duoc-co-chu/885873/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.