Tiếng súng dần dần tắt hẳn, không cần đoán cũng biết ván bài lật về bên nào, trong lúc Di Thiên đang suy nghĩ mọi chuyện xem có ảnh hưởng đến chuyến đi của cô không thì một tiếng hét lôi kéo cô về thực tại:
- Mau! Bắt lấy nó!
Sau đó là một loạt tiếng bước chân hướng về phía xa xa truyền tới, lại một vài tiếng quát
- Lũ ăn hại chúng mày! Mau bắt nó! Đằng kia...
Cửa phòng đột nhiên bật mở, Di Thiên trợn mắt nhìn tiểu tử chừng 11-12 tuổi đang lấp ló từ ngoài chui vào, dáo dát nhìn xung quanh. Ánh mắt chạm nhau, tiểu tử hơi ngạc nhiên sau đó lập tức đóng cửa, vọt tới trước mặt cô:
- Chị gái, chị mau giúp em, chúng đuổi gϊếŧ em, thật đáng sợ...
Đôi mắt ngập nước, từng giọt từng giọt chảy xuống, mồ hôi nhễ nhại, thân thể run rẩy của cậu làm cô đăm chiêu: " Chúng tại sao đuổi theo cậu nhóc này? Nhìn xem, đóng kịch không tệ a". Đánh giá cậu bé một lượt, môi mỏng phun ra từng chữ
- Cậu ở phe nào?
Cậu nhóc sững người, một bộ vẻ mặt " không thể tin được", làm gì còn bộ dáng đáng thương lúc nãy, giờ phút này trong mắt cậu chỉ còn cảnh cáo và đề phòng.
- Trả lời tôi.
Giọng nói mang theo sự kiên định làm cậu không thể không hoảng sợ, đột nhiên như có một áp lực vô hình đè lên, đôi chân run run suýt làm Hoàng Dực ngã xuống, một luồng điện chạy dọc sống lưng " Người này là ai? Ngoài anh họ ra chưa ai làm mình sợ như vậy?"
- Em..em...ưng...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-lai-la-nu-phu/543454/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.