Cô gái nằm trên giường tựa như đang ngủ, lông mi khẽ động, từ từ mở mắt ra, đôi mắt thanh tịnh, trong suốt đảo một vòng. Kim tiêm, máy đo huyết áp,...bệnh viện? Di Thiên bật dậy:"cái gì, bệnh viện?"
- Đã tỉnh?
Giọng nói trầm thấp, quyến rũ vang lên, cô đưa mắt nhìn sang, hiện lên trong mắt là hình ảnh người đàn ông trên chiếc xe lăng. Anh ta nhìn cô chằm chằm như muốn xuyên thấu tâm can.
Vết thương trên vai đã được băng bó cẩn thận, không còn đau nhức nữa. "Cảm ơn"- cô nhỏ giọng đáp.
- Cô ngủ suốt 2 ngày rồi!
Di Thiên một lần nữa đánh giá người đàn ông trước mắt này. Mặc dù ngồi xe lăng nhưng uy áp này tuyệt đối không tầm thường. Khuôn mặt này, địa vị này, khí chất này không thể không có sự giúp đỡ của bàn tay vàng truyền thuyết kia, dùng đầu ngón chân cũng có thể suy đoán ra. Ân, là nam chủ! Nhưng sẽ là ai trong số các nam chủ đây?
- À..này, anh có thể cho tôi biết tên không?- Ít nhất cũng biết tên trước, rồi cô sẽ vận dụng 200% trí nhớ để biết thêm về vị đại nhân này, sau đó chuồn êm a. "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", Di Thiên tự nhủ.
Anh ta vẫn y như phút ban đầu, tận lực chuyên tâm châm ngôn "im lặng là vàng", nhìn cô giống như điều cô vừa nói là điều ngu ngốc nhất vậy.
Ha! Đây là khinh bỉ công khai sao?
- Thật xấu hổ, tôi là Di Thiên, không thể kêu anh này, nọ hoài được đúng không?
Ông bà ta có câu: " Trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-lai-la-nu-phu/543455/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.