Tưởng Xướng Vãn vào nhà, còn khóc thêm mấy phút rồi mới cầm điện thoại gọi cho mẹ.
“Alô, mẹ à…” Mạnh Hiểu Thanh còn chưa kịp nói gì, cô bé lại không kìm được mà rơi nước mắt.
“Ôi trời, Tưởng Xướng Vãn, đừng khóc nữa. Chuyện này vốn là lỗi của con, về nhà muộn như vậy sao không nói với anh con một tiếng chứ? Con có biết buổi tối ở ngoài đường nguy hiểm thế nào không?”
Mạnh Hiểu Thanh tuy không nỡ nhìn cô khóc, nhưng điều cần nói vẫn nghiêm mặt mà dạy bảo.
“Con… con biết rồi. Chỉ là con không mang chìa khóa, lúc về nhà thì anh không có ở nhà, nên con mới qua nhà bà Yến thôi.”
Nói xong câu này, cô còn nấc lên một tiếng, càng thêm tủi thân.
“Con cũng đâu có chạy lung tung, chỉ là quên không nói với mọi người, điện thoại lại để trong cặp, không bật chuông, cũng không thấy cuộc gọi nào…”
“Con đâu có cố ý, sao anh ấy lại hung dữ như vậy chứ!”
Mạnh Hiểu Thanh thấy cô càng khóc càng dữ, vội vàng dỗ dành, “Rồi rồi, được rồi. Sau này không được quên nữa, nghe chưa?”
Lúc này Tưởng Kinh Hàn đẩy cửa bước vào, vẫn mang theo khí lạnh của đêm tối.
Tưởng Xướng Vãn lau nước mắt, liếc anh một cái.
Không muốn nhìn thấy anh, cô quay người đi vào phòng, còn dập mạnh cửa.
“Nghe rồi ạ.”
Mạnh Hiểu Thanh quá hiểu tính con gái, “Lại giận dỗi hả? Bị anh mắng rồi phải không?
“Con cũng đừng trách anh con, ba mẹ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-chieu-trong-anh-hoang-hon/4700369/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.