Trên sân vận động, quán quân 3000m vẫn còn đeo số báo danh, đang chặn người ta lại để đòi phần thưởng như đã hứa.
Yến Thu hơi mơ màng, nhưng vẫn rất thật thà: “Tôi chỉ nói là sẽ có phần thưởng, chứ đâu có nói phần thưởng đó là do tôi tặng cho cậu đâu.”
“Cậu chạy được hạng nhất thì thầy Chu chắc chắn sẽ thưởng cho cậu. Biết đâu trường còn có phần quà nữa.”
Tưởng Kinh Hàn không động đậy, như thể không nghe thấy, chỉ hờ hững “Ừ” một tiếng.
“Vậy phần thưởng cậu tặng tôi đâu?”
Yến Thu: …
Nãy giờ nói chuyện như đàn gảy tai trâu à???
Tưởng Kinh Hàn vẫn chặn không cho cô đi, Yến Thu hết cách, đảo mắt quanh sân, cố tìm cái gì đó để tạm ứng phó vị thiếu gia này.
Cuối cùng cô giơ ly trà sữa lên.
“À, cho cậu nè.”
Nói xong thấy hơi qua loa, mặc dù đúng là qua loa thật, nhưng cô vẫn cố tỏ ra rất chân thành, còn đưa bằng hai tay.
Tưởng Kinh Hàn nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, cũng chẳng để tâm phần thưởng là gì, vốn dĩ cậu chỉ định trêu cô chút thôi.
“Được thôi.” Cậu như khẽ bật cười một tiếng, nhận lấy, rồi đi về phía bàn ghi danh để trả số báo danh.
Yến Thu thở phào nhẹ nhõm, cũng chuẩn bị rời đi.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, không nhận ra ở rìa sân vận động có một ánh mắt vừa ghen tức vừa ai oán đang âm thầm nhìn theo.
【Thu Mi】Xàm quá
【Thu Mi】Suốt ngày toàn nói linh tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-chieu-trong-anh-hoang-hon/4700368/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.