"Vậy sao? Bé con nhà tôi là tự mình tôi nuôi, không cần mang ơn" Uy Vũ nhìn Nhã Kỳ, cô bé xinh đẹp và tài năng như thế này, nuôi cô bé cũng không cần ơn nghĩa gì.
"Hahaha, vậy ngài xem con bé là con gái tôi, tôi cùng cần rước con bé về nhà" Quốc Phong cười tươi nhìn Uy Vũ như đang mong chờ điều gì đó.
Đem về để bắt tôi làm việc nhà cho mấy người, không cần tốn tiền thuê giúp việc chứ gì?
"Ông Đinh đây là muốn dành Nhã Kỳ từ tay tôi...Ông nghĩ mình đủ tư cách để nuôi con bé, ông xứng sao?"
Căn phòng sang trọng bỗng chốc lặng thinh, ngộp ngạt đến khó chịu. Không khí áp bức này thì xem ra Uy Vũ tức giận rồi.
"Tôi...tôi, ngài Cao đây là muốn bắt cóc trẻ con, tôi là cha nó nên tôi có quyền nuôi nó!!"
Quốc Phong sợ hãi bởi khí tức trên người của Uy Vũ, lấp ba lấp bấp trả lời như thế thì đúng là hèn thật.
"Bắt cóc cái gì ở đây chứ ~Ông xem tôi muốn ở bên về đó sao? Ông có nhiều tiền như lão đại không? Ông có đẹp trai như lão đại không? Ông có biệt thự rộng lớn sang chảnh như lão đại không? Ông có trả tiền lương cho tôi nhiều như lão đại không? Đặt biệt...Lão đại không bắt tôi làm việc gì trong nhà cả ~"
Nhã Kỳ liếc người đàn ông trước mặt mình, lão đại của cô hơn ông ta về mọi mặt, hà cớ gì phải đi theo ông ta để chịu khổ chứ. Nhưng mà...
Hình như tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-bang-lap-lanh/3624283/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.