"Thầy như vậy thì nói oan cho em quá, em chỉ tát bạn ấy có 1 cái thôi"
Nhã Kỳ bắt chéo hai chân, hai tay khoanh lại nhìn thầy giám thị trước mặt mình.
"Em đừng có làm càn, đợi ba mẹ của Thục Khuê tới thì em có mười cái mạng cũng không trả nổi đâu"
Thầy giáo chỉ tay thẳng vào mặt của Nhã Kỳ mà hét lên. Nhìn khuôn mặt đó thì có lẽ không dám đắc tội với nhà họ Đinh rồi.
Nhìn diễn biến này cứ quen quen, không phải là giống với 5 năm trước à?
"Vâng ~" Nhã Kỳ nhắm mắt lại đợi người nhà họ Đinh tới.
Nếu họ thấy cô thì sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ? Nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi đó nhaa~
Cạch.
Cửa văn phòng của hiệu trưởng mở ra, có một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào, vẻ mặt giận dữ không che giấu như đang sợ người ngoài không biết mình yêu thương con cái.
"Mày...mày, tại sao chưa chết" Ba của Nhã Kỳ tên là Đinh Quốc Phong, là bố ruột của Nhã Kỳ.
Ông ta vẻ mặt sợ hãi như gặp ma, run rẩy chỉ tay vào Nhã Kỳ.
"Cha à, lâu rồi chưa gặp con gái mà đã trù con chết như vậy là không nên đâu"
Nhã Kỳ nhìn thẳng vào mắt của Quốc Phong, không hề có bất cứ phần kiêng nể gì.
"Nhã Kỳ à, thật ra thì bao năm nay gia đình vẫn tìm kiếm con, dì rất vui khi thấy con khỏe mạnh như thế này nhưng..."
Bà ta ra vẻ tiếc thương đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-bang-lap-lanh/3624282/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.