Lúc Tang Hiến bưng bàn ăn lên lầu thì Nhiễm Thuật đang khóc nhè.
Tang Hiến không khỏi bất ngờ, anh đặt bàn ăn xuống, nghiêm túc nhìn Nhiễm Thuật và hỏi thăm: “Em sao thế?”
Với chuyện Nhiễm Thuật bỗng nhiên khóc nhè, Tang Hiến nghĩ trăm lần vẫn không hiểu nổi.
Nhiễm Thuật cũng không nói thật, quật cường khịt mũi một cái. Cậu hơi hất cằm lên, hiện rõ vẻ câng câng: “Em đói rồi.”
“Em khóc vì đói luôn à?”
“Vừa đói, vừa phiền.”
“Phiền cái gì?”
“Phiền chuyện… bạn trai cũ đã chết của em nhảy ra khỏi mồ cãi nhau đòi chia tay với em, ai cho anh ta gan chó đấy thế.”
“…” Tang Hiến cũng không nói được gì nữa.
Ban đầu, rõ ràng người làm loạn lên là Nhiễm Thuật, nhưng nếu như câu trả lời của anh không đúng ý Nhiễm Thuật, cậu sẽ lại trách anh.
Tang Hiến giúp Nhiễm Thuật dọn bát đũa ra xong, đặt bữa sáng trước mặt cậu, thử hỏi dò tiếp: “Cực kỳ thích bộ đồ này à?”
Chẳng lẽ là không thích mặc váy nên mới khóc?
Nhiễm Thuật ăn sáng, làu bàu trả lời: “Ừm, còn không có ren, không thể tôn lên vẻ đẹp của em.”
“Được, lần sau anh sẽ chú ý.”
Miệng Nhiễm Thuật tiếp tục lải nhải liên miên: “Nhất định anh phải chú ý, nếu không em chơi chếch anh.”
“Em chơi kiểu gì?”
“Chặn lỗ ống bơm của anh lại, khỏi cho anh sướng luôn.”
“…” Động tác ăn cơm của Tang Hiến chững lại một chút, lẩm bẩm nói: “Ngu ngốc…”
Nhiễm Thuật tức đến nỗi đặt luôn bát đũa xuống: “Sao anh còn mắng chửi người khác vậy?”
“Khen em đấy chứ, anh thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-anh-van-khong-do-em/926842/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.