Nhiễm Thuật hay quạu khi mới ngủ dậy. Chuyện này người thân thuộc với cậu đều biết, nhưng Tang Hiến cũng không nuông chiều cậu.
Mới tám giờ sáng, Nhiễm Thuật còn chưa tỉnh ngủ đã bị kéo mền. Trong nháy mắt đó cậu thật sự cảm thấy cậu là một cây cà rốt mặc cho người “xâm phạm”.
Cậu bị người kéo dậy đứng ở bên giường, cơ thể thoáng lảo đảo, may mà được đỡ lấy. Cậu mở to mắt mơ màng nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Tang Hiến.
“Đi rửa mặt.” Tang Hiến thấp giọng sai.
“Anh bị điên à?!” Nhiễm Thuật kêu lên: “Em còn chưa tỉnh ngủ mà anh đã gọi em dậy rồi? không phải là anh được nghỉ à? Được nghỉ xong là anh bắt đầu giày vò em? Đêm qua em với anh tập thể dục cả đêm, anh không mệt nhưng em mệt.”
Tang Hiến không để ý đến cậu đang giãy dụa, dứt khoát luồn dưới nách cậu xách cậu đến toilet như xách em bé, nói: “Hồi trước giày vò thật lâu em vẫn bò dậy đi chửi người ta vào sáng sớm mà, bây giờ cơ thể ngọc ngà đã yếu đi rồi à? Nhanh rửa mặt rồi nấu bữa sáng cho anh.”
“Cái gì?! Em nấu đồ ăn sáng cho anh? Em còn chưa đi ị buổi sáng đâu, hay anh chờ trong nhà vệ sinh chờ ăn cho nóng?”
“Em đừng quên chúng ta tới đây làm gì.”
Nhiễm Thuật nghĩ một lát rồi hỏi: “Bồi dưỡng cảm giác an toàn? Anh bồi dưỡng như vậy đấy à? Anh làm em cảm thấy rất không an toàn.”
“Ai nói bồi dưỡng cảm giác an toàn của em? Anh đến để bồi dưỡng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-anh-van-khong-do-em/926841/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.