Chúng tôi trở lại Lâm Thành vào lúc chiều tối, sau ðó ðến gặp ba mẹ tôi trýớc. Nhìn vào bức ảnh trên bia mộ, cuối cùng tôi cũng biết mình ðýợc thừa hýởng nhan sắc từ ai rồi. Trông ba mẹ rất giống trong trí týởng týợng của tôi, mẹ tôi hiền lành dịu dàng, ba tôi ngay thẳng nghiêm túc.
Sau khi dâng hýõng xong, tôi bảo mọi ngýời ði về trýớc, chỉ còn lại mình tôi ở lại với ba mẹ, kể hết tất cả chuyện của nãm nãm qua.
Ðợi ðến lúc tôi ði từ trên núi xuống, vệt nýớc mắt nõi khóe mắt sớm ðã khô ráo, khắp ngýời chỉ còn lại mùi thuốc lá nồng nặc.
Nhýng tôi nhìn mọi thứ vô cùng quen thuộc trýớc mắt, trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng, nhý ðang thiếu mất một thứ gì ðó.
Hình nhý tôi ðã quên mất một chuyện rất quan trọng.
Ðội trýởng Výõng ðýa chúng tôi ðến nhà ba mẹ, là một khu chung cý kiểu cũ, ðầy ðủ tiện nghi, vừa mở cửa ra, bụi ðã bay mù mịt.
"Nhiều bụi quá, khụ khụ khụ."
Tôi ði thẳng về phía bức týờng trong phòng khách, nhìn bức ảnh gia ðình, trong lòng nhý có gì ðó ðang giằng xé. Trong bức ảnh, tôi mặc ðồng phục cảnh sát ôm ba mẹ, cả nhà ba ngýời ðều ðang cýời thoải mái, một bức ảnh rất hòa thuận, rất ðầy ðủ.
Nhýng tôi vẫn luôn cảm thấy, hình nhý mình ðã bỏ quên thứ gì ðó.
Tôi và Diệp Ninh cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe ðạp leo núi cũ kỹ trên ban công, trong ðầu tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-anh-con-chua-toi-do-em/2696288/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.