Khi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, tôi vừa xử lý xong vụ rò rỉ nước trong bếp, tưởng rằng A Nam đã trở về, nhờ tôi đến đón anh, nhưng cảnh sát lại nói anh bị thương nặng, đang hôn mê bất tỉnh.
Lần thứ hai tôi đến Lâm Thành, đội trưởng Vương đến đón tôi, trên đường đi anh ấy nói, A Nam đã khôi phục trí nhớ, anh nhớ lại tên của mình cũng như vợ chưa cưới của anh, nhưng vợ chưa cưới của anh vì bị bệnh mà qua đời, anh đang rất đau khổ.
Nước mắt tôi trong nháy mắt liền trào ra, "Cho nên anh ấy muốn đi theo chị ấy sao?"
Đội trưởng Vương lắc đầu, "Niệm Nhất sẽ không cho phép cậu ấy làm như thế, hơn nữa, cậu ấy đã đồng ý ở trước mặt Niệm Nhất là sẽ sống tiếp."
"Lần này là chuyện ngoài ý muốn, vì cứu một bé gái nên cậu ấy bị một chiếc ô tô đâm phải."
Tôi lau nước mắt, vội vàng đến mức không nói rõ lời: Anh ấy rốt cuộc ra sao rồi?
Đội trưởng Vương im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi gặp bác sĩ, tôi mới biết tại sao đội trưởng Vương lại có vẻ mặt như vậy.
Bác sĩ nói: "Bệnh nhân hoàn toàn không có một chút khát vọng sống nào, người nhà nên nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn đi!"
Nhìn A Nam nằm trên giường bệnh, tay chân tôi luống cuống, chỉ có thể gọi tên anh, A Nam, nhà hàng của chúng mình vừa mới bắt đầu phất lên, chúng ta cũng vừa mới kết hôn, anh tỉnh lại đi được không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-anh-con-chua-toi-do-em/2696286/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.