Ầm một tiếng, tôi chỉ cảm giác như toàn bộ máu trong người đã dồn hết lên não.
Là Thẩm Quan Nam của tôi đã về rồi sao?
Tôi cứng nhắc xoay người lại, từ bả vai đến bắp chân đang không ngừng run rẩy, tim tôi cũng bất giác run lên theo, đang chuẩn bị gọi ra hai tiếng Quan Nam, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của anh, tôi bỗng dừng lại.
Thẩm Quan Nam trước giờ chưa từng dùng ánh mắt này để nhìn tôi, mỗi khi anh nhìn tôi đều mang theo ý cười, sự dịu dàng trong đáy mắt như có thể bao trùm lấy tôi. Niềm vui sướng và nỗi xót thương bất ngờ ập tới khiến tim tôi đau nhói, tôi cúi đầu xuống, không để anh nhìn thấy vành mắt đỏ ửng của mình.
Đội trưởng Vương đã nói cho tôi rồi, nhưng anh ta không nói đến cô. Anh phân tích một cách chậm rãi, Tôi cảm thấy cô rất quen thuộc, nhưng không phải cảm giác quen thuộc giữa đồng nghiệp với nhau, mỗi lần gặp cô, tôi cứ luôn có cảm giác tội lỗi, thậm chí còn có hơi sợ cô, cô biết tôi dị ứng với nấm, hơn nữa sợi dây màu đỏ trên cổ của cô giống với cái của tôi.
Sợi dây đỏ đó là do hai chúng tôi đi xin trên chùa Tiên Nham, tôi xin cho anh bình an, anh xin cho tôi cầu gì được nấy, trên sợi dây còn được đính một mảnh bạc nhỏ, là tên viết tắt của hai chúng tôi.
Tôi đã quên, Thẩm Quan Nam là lính trinh sát, tuy đã mất trí nhớ, nhưng sự cảnh giác đã khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sao-anh-con-chua-toi-do-em/2696291/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.