Chàng gằn từng tiếng:
- Lão ca thua bắt đầu từ quan niệm !Thân Xương Ngọc trố mắt:
- Đệ muốn nói gì?
Lệ Tuyệt Linh tiếp:
-Nghĩa là lão ca sai lầm từ quan niệm.Trong chiều hướng sai lầm của quan niệm,lão ca tìm tòi lục soát thì tự nhiên là không bao giờ có kết quả.Lão ca cho rằng ngọcđựng trong chiếc rương, nên lão ca cứ tìm nơi nào có thể che giấu một chiếc rương.Mộtchỗ dấu rương được thì đâu phải nhỏ.Mà nơi đây thì trống trải như thế này …Thân Xương Ngọc kêu lên:
- Thế là đệ bỏ chiếc rương, phân tán số ngọc thành từng phần nhỏ ?
Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
- Đúng vậy!Thân Xương Ngọc đấm đầu, dậm đất, kêu lên:
- Ta ngu quá không nghĩ ra.Lệ Tuyệt Linh cười:
- Lão ca nghĩ ra thì đệ còn ăn mười lạng vàng làm sao được?
Thân Xương Ngọc hỏi gấp:
- Vậy đệ dấu ở đâu ?
Ta đã lục soát khắp nơi, dù cho một vật thể nhỏ cũng khônglọt qua khỏi ánh mắt của ta!Lệ Tuyệt Linh từ từ thốt:
- Nơi đó lão ca xem qua rồi!Thân Xương Ngọc giật mình:
- Đệ nói sao?
Ta có lục soát rồi à?
Lệ Tuyệt Linh không đáp, bước đến một chiếc đống đá, ngồi xuống, cậy mấy tấmgạch lên, rồi moi đất.Không lâu lắm, chàng hốt lên từng nắm ngọc.Tuy đất bámquanh song ngọc vẫn chớp sáng như thường.Thân Xương Ngọc thở dài:
- Ta chịu thua !Lệ Tuyệt Linh thốt:
- Lão ca cứ tưởng là đệ chôn chiếc rương ngay dưới nền, nên dậm đạp, lắng ngheâm thanh.Nếu có vật gì ở dưới đất thì âm vọng phải khác.Bởi không có hồi âm đặcbiệt nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sanh-tu-kieu/12003/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.