Nhìn Lệ Tuyệt Linh một lúc, Thân Xương Ngọc thốt:
- Trên đời này hiểu ta thì chẳng có mấy kẻ đâu.Ai ai cũng cho là ta chai đá, chứthực ra ta rất trọng lễ nghĩa, biết phân biệt thị phi.Ta không hề ỷ mạnh mà bạohành.Ta cũng như đệ, đều bị người đời hiểu lầm mà xét đoán sai, vì ánh thépchớp lên mãi mà không thấy rõ con người vung ánh thép đó cũng có quả tim như mọingười, cũng có lương tri như mọi người.Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
- Đệ có chí hướng, đệ hành động theo chí hướng đó, không mong cầu người kháctìm hiểu.Giả như họ có lầm lạc thì đệ cũng chẳng nao núng mảy may.Thân Xương Ngọc gật đầu:
- Nếu muốn cho mỗi người trên giang hồ thấu đáo tâm tình của chúng ta thì thậtlà phí thời gian quá.Vả lại cũng là một việc rất khó làm.Bởi trên con đường tiến,chúng ta lắm lúc không thể dừng chân để chờ một phê phán của võ lâm, hoặc biện hộcho mình.Hoàng Quân Nhã bỗng chen vào:
- Thân đại hiệp.Đại hiệp và Lệ đại hiệp là đôi bạn thân?
Thân Xương Ngọc gật đầu:
- Phải !Hoàng Quân Nhã tặc lưỡi:
- Hai vị đã làm được một việc khó!Thân Xương Ngọc cau mày:
- Cô nương nghĩ sao mà nói vậy ?
Hoàng Quân Nhã điểm một nụ cười:
- Tiểu nữ nghe người ta nói làø hai con hổ không thể nào ở chung chuồng.Loài hổkhông bao giờ có bạn.Hai vị tài cao, tánh khí quật cường, thà chết chứ không khuấtphục trước một ai.Mà đã là bạn thì phải có sự nhường nhịn, có sự chịu đựng lẫn nhaumới tránh được sự va chạm mỗi khi quan niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sanh-tu-kieu/12002/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.