Nhìn chiếc Tượng Vĩ Tiên nơi tay đối phương, Lệ Tuyệt Linh ước lượng trình độ võcông của y.Hẳn là ngọn roi đó biểu tượng tinh túy của võ học mà y sở cậy nhất.Bởi nó làmột thứ vũ khí quái dị trên giang hồ chưa có vật thứ hai tương tự.Bên trong là xương con tê, bên ngoài là da rắn quấn quanh.Nó lại được tẩm độcrất kỹ.Nếu nó chạm vào da rướm máu là độc nhiễm luôn vào cơ thể, đối phương khóbảo toàn tính mạng.Chỉ có Oanh Tế Nhân mới có loại giải dược hữu hiệu mà thôi.Trên đời, không có thứ thuốc nào chữa trị nổi.Chỗ bị thương cứ lở loét ra, chẳng mộtlinh dược nào có thể làm cho lành da, khép miệng.Rồi sau đó ba hôm, chất độc thấmvào lục phủ ngũ tạng, người đó ắt phải chết.Lệ Tuyệt Linh điểm một nụ cười tàn khốc, hướng qua Thân Xương Ngọc, thốt:
- Lão ca lưu ý đến viện thủ của hắn nhé, để một mình đệ thu thập hắn cho.Thân Xương Ngọc gật đầu:
- Nên nhớ chúng ta còn có việc gấp đấy, tốc chiến tốc thắng thì hơn.Tuyệt đốikhông nên lưu tình!Oanh Tế Nhân cười gằn:
- Dễ ăn quá hử.Ta nghĩ đêm nay là hai ngươi không còn được nói nữa đấy.Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:
- Ngươi ra tay đi chứ.Đừng rườm lời nữa.Ngươi chắc cũng đã biết tính ý của tarồi.Nếu muốn còn sống thì nhanh tay lên.Oanh Tế Nhân lại khích nộ:
- Ngươi chán muốn sống rồi đó ư.Ta muốn để cho ngươi nói thêm vài câu nữa màngươi lại không muốn nói nữa sao?
Vẻ bình tĩnh trên gương mặt Lệ Tuyệt Linh pha lẫn lạnh lùng tàn nhẫn.Chàngthong thả buông:
- Ngươi nói hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sanh-tu-kieu/12004/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.