Chương trước
Chương sau
Về nhà? Thật nực cười, giờ phút này Huỳnh Tiểu Như còn có cơ hội lựa chọn sao?
Khóe môi Lý Ân Tinh khẽ nhếch lên, chân dài di chuyển đến chỗ tiểu nha đầu, người hơi khom xuống một chút vuốt ve cưng nựng dỗ dành Huỳnh Tiểu Như.
- Nghe tôi nói, nếu như em ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ em thật tốt. Còn nữa, đến khi về nhà tôi cũng sẽ hướng dẫn em làm bài tập có chịu không? Hơn nữa là, Đại Đại ở nhà của Nhật Trần đang đợi em về chơi với nó, hay là em thật sự không muốn đến chỗ của Nicholas?
Huh? Gì chứ? Đại Đại đang ở nhà của Hướng Nhật Trần sao?
Tiểu Như đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nó đưa tay tóm lấy hai bên tay áo của ca ca, cau mày:
- Anh không có bỏ rơi Đại Đại sao? Sao lần trước anh nói là đã bỏ nó rồi chứ?
Chậc, thì ra trong mắt Huỳnh Tiểu Như thì con mèo Đại Đại đó còn quan trọng hơn hắn nhiều. Được lắm, khi về hắn sẽ xử cả nó lẫn con vật không biết phép tắc kia một thể luôn!
Lý Ân Tinh quyền lực lại nhếch môi:
- Nếu như em không nghe lời tôi đi mau lên, tôi nhất định sẽ để em phải hối hận. Giờ sao hả? Có đi hay là không?
- Tôi nói không được hay sao chứ?
Tiểu Như ỉu xìu đáp lại lời ca ca rồi nhanh chóng quay nhanh người bỏ đi, vừa đi nó vừa không ngừng mắng ai đó vô sỉ. Cả việc đem Đại Đại ra uy hiếp nó anh ta cũng dám làm, thật không thể chấp nhận được!
***
Một lúc sau...
Woa...
Đây là lần đầu tiên trong đời nó được trải nghiệm một cuộc phiêu lưu thú vị như thế này, nơi mà cả ba dừng lại chính là trước một con suối khá to, mực nước trong veo nhìn xuyên thấu những hòn đá nhỏ nằm trải dài ở bên dưới. Nha đầu bẩm sinh vốn thích nước, vừa nhìn thấy ở phía trước có nước liền làm theo bản năng chạy đi nhưng nhanh chóng bị ai đó tóm được, hắn ta tiện thể đem nó kéo lại đối diện mình thương thuyết một tràn dài.
- Ở đây không phải là hồ bơi như ở nhà, em đừng có chạy lung tung, kẻo lại xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?
Lý Ân Vỹ đứng quan sát nheo mày, nó bướng bỉnh chỉ tay về dòng suối phản bác:
- Nước rất cạn kia mà, anh nhìn xem, nước thật sự rất cạn!
Lý Ân Vỹ ở kế bên quan sát, đầu anh như sắp sửa bốc cháy, hóa ra người đi theo sai lầm không phải nó mà là anh. Biết vậy ngay từ đầu đã không lanh chanh rồi!
Trán hắn xuất hiện vài vạch hắc tuyến, tiện tay cốc đầu nhóc con ngang bướng trước mặt mình.
- Ấu trĩ, sau này em đừng có nhìn bề ngoài sự vật mà đánh giá toàn bộ câu chuyện ở bên trong được không? Ở đây nước cạn không có nghĩa là đã an toàn em hiểu chứ?
Nó bị cốc một cái đau, nhìn ca ca tức xì khói, trong lúc tức giận đã thốt ra những lời không nên nói ra chọc giận đến tử thần.
- Cũng giống như việc anh đối tốt với tôi có phải không?
- Em...
- Nè Ahn, có chuyện gì vui vậy?
Một giọng nam trầm vang lên ở phía sau cắt ngang cuộc đối thoại gay cấn giữa nó và Ân Tinh, Tiểu Như vừa rồi cũng kịp nhận ra giọng nói của Khang Thần liền mừng rỡ định chạy ùa đến chỗ anh nhưng lần nữa nó bị hắn chặn lại. Nhìn nó, hắn nheo mày:
- Bỏ ý định đó đi, em qua đó tôi đánh gãy chân em!
Nói rồi hắn quay lại chỗ Khang Thần, kế bên còn có Minh Kiến Phàm, Từ Chính Huy và Tưởng Quân Nam, cả bốn đều là bạn thân của hắn và có chuyến đi vạn bất đắc dĩ này. Nó đứng ở phía xa nhìn bộ dáng chỉ huy của ca ca mà máu dồn đến tận não, tại sao cái gì với hắn cũng gắn liền đến luật và luật hết vậy chứ?
Đúng lúc này Lý Ân Vỹ cũng nhanh chóng tiến đến chỗ Tiểu Như, phô ra cái gương mặt ngây ngốc hỏi:
- Không lẽ người mà em để mắt là Lạc Khang Thần sao? Thảo nào anh ba tôi lại tức giận như vậy! Hơi... Đúng là gia môn bất hạnh mà!
Tiểu Như vừa nghe đến đây liền vênh bộ mặt khó coi lên, tay nắm chặt lại thành hình dạng quả đấm giơ lên định đánh Lý Ân Vỹ nhưng trời xui đất khiến bị anh ta nhanh tay giữ lại kịp. Jin tỏ vẻ không hài lòng:
- Muốn đánh người à? Tôi nói quá đúng khiến em không thể giải thích rồi phải không?
Anh nhướng mày, cục tức Tiểu Như tăng lên đến đỉnh điểm giơ chân lên giẫm thật mạnh vào chân anh. Haha, lần này thì không trượt rồi nhé!
Nó cười:
- Bớt nói nhảm, làm sao tôi có thể thích anh ấy được chứ, lần sau không phải là ở chân không đâu. Lần sau tôi sẽ cho anh tuyệt tự tuyệt tôn luôn! Hứ...
Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách...
Nói xong nha đầu lao thẳng một mạch đến chỗ của ca ca, tay vòng qua cánh tay hắn ghé mắt sang đám trai đẹp ở đối diện đỏ mặt. Hắn vừa cảm thấy có gì đó đang xiết lấy cánh tay mình liền quay sang Huỳnh Tiểu Như nheo mày:
- Ai cho em đến đây? Tôi đã nói...
- Là em trai của anh muốn gây sự với tôi, tôi còn ở đó sẽ bị anh ta ăn hiếp cho mà xem. Cho nên...
- Huỳnh Tiểu Như, rõ ràng là em ăn hiếp tôi, em còn vừa ăn cướp vừa la làng nữa hả?
Lý Ân Vỹ đứng từ xa nói vọng lại với giọng điệu oán trách, mặt anh ta từ đỏ chuyển sang xanh ôm lấy chân của mình. Quá đáng, lần này anh sẽ không nương tay với nó nữa đâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.