Mèo con chìm vào nước, có lẽ chính là nói nó trong lúc này! Một kẻ tấn công, một kẻ phòng thủ, đến giờ cũng đã ở trên giường, tư thế hiện tại có phần khiến nha đầu vẫn còn chưa kịp tin. Người đàn ông trên người nó, hắn ta, sao có thể như vậy! Lý Ân Tinh nằm trên người Tiểu Như, mặc nhiên dùng môi linh hoạt nuốt hô hấp của nó, thân thể to khỏe của hắn kỳ thật làm cho nha đầu không thể thích nghi được, ngụm không khí trước mặt cũng quá nhỏ. Nó giãy giụa trong vô vọng. - Ưm... Ưm... Hai tay yếu ớt lòn qua hông ca ca, như một thói quen tự vệ trước con mồi, đánh đấm hắn loạn xạ, tuy nhiên Lý Ân Tinh không có phản ứng gì, hắn mải miết mang môi chà đạp môi Tiểu Như, đến khi hắn biết bảo bối này của mình không thể thở được nữa mới thương yêu dừng lại. Ngón tay thon dài của hắn lúc này cũng đã chầm chậm sờ lên môi Tiểu Như. - Nha đầu, em đang làm gì vậy? Em biết rõ là tôi rất thích em, rất muốn có được em, nhưng mà luôn xem tôi là anh họ của mình sao? Hôm nay để xem tôi dạy dỗ em thế nào! Ý gì? Đây là ý gì đây? Tiểu Như nghe thấy, nó lắc đầu: - Xin anh, đừng như vậy có được không? Chúng ta là anh em, anh không thể... - Em lại sai rồi, tôi vốn dĩ cũng chỉ là anh họ của em thôi, tại sao lại không thể chứ? Ngoan nào Tiểu Như, tôi nhất định sẽ không làm tổn thương em! - Ư... Ưm... Ưm... Nói xong, hắn cúi đầu, cắn mút cánh môi nó kịch liệt, mãi đến khi có người xuất hiện ở bên ngoài, dì quản gia gõ cửa. Bà nói vọng vào: - Thiếu gia, Từ thiếu gia, Lạc thiếu gia và Minh thiếu gia có chuyện cần gặp cậu! Mẹ kiếp, sao lại là lúc này? Lý Ân Tinh nheo mày, theo phản xạ đóng đinh tất cả mọi hành động của mình, khóe môi cùng lúc cảm nhận một mùi vị mặn đắng, nhanh như cắt lấy môi của mình ra, cuối cùng, hôn lên những giọt nước mắt đó. Tiểu Như uất ức khóc nấc lên, tay liên tục đánh hắn. - Hức hức, anh quá đáng! Hức... Lý Ân Tinh không nói gì, hắn cúi đầu khóa chặt môi nó lại, hôn xong, hắn dừng lại, sắc mặt không mấy vui vẻ gì. - Hôm nay tâm trạng của tôi không được tốt, không muốn tính toán với em, em mau trở về phòng của mình đi! Nói rồi, hắn rời khỏi người Tiểu Như, cao ngạo chỉnh chu lại trang phục trên người mình, song, bước ra ngoài. *** - Khám chữa bệnh từ thiện sao? Sao chuyện này ba lại chưa từng nói cho tao biết chứ? Vẻ mặt này của hắn vốn dĩ không phải là oán trách daddy tại sao lại không nói trước với mình, mà là hắn đang lo lắng về tiểu nha đầu của mình thôi. Chuyến đi này ít thấy cũng phải tầm 3 đến 4 ngày, nếu vậy hắn làm sao có thể an tâm để con nhóc kia ở nhà với Young chứ? Từ Chính Huy nhìn sang Minh Kiến Phàm rồi ghé mắt sang Lạc Khang Thần cười cười, sau đó anh ta lại hướng mắt về chỗ Lý Ân Tinh, lắc lắc đầu: - Mày không đi cũng không sao, có 3 đứa tao đi là được rồi! Joen nói, giọng điệu rõ ràng là đang cợt nhả hắn. Không phải là tên này biết quá rõ daddy đang thử lòng hắn rồi sao? Hắn vốn dĩ không cần chức viện trưởng từ tay của ông ta, nhưng nếu ông ta dùng cách này để cố chứng minh quyền lực của bản thân thì ông ta quá đổi xem thường khả năng của hắn rồi! Chức viện trưởng hắn có thể không cần, nhưng Huỳnh Tiểu Như thì tuyệt đối không được! - Không cần phải nhiều lời, tao tự có dự tính của bản thân!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]