- Tiểu Như, khuya rồi sao em vẫn còn đứng đó vậy? Nó cũng không biết là tại sao mình không thể ngủ được nữa, có phải là vì suy nghĩ chuyện ban sáng với Ahn không? Nha đầu cầm lấy lon nước ngọt từ trong tủ lạnh ra, quay lại nhìn Ân Hạo cười cười: - Em khát nước, cho nên xuống đây kiếm nước uống thôi ạ! Tại sao anh vẫn còn chưa ngủ? Nó hỏi lại, lần này đến phiên Young tự viện cho mình cái lý do. Anh cười gượng. - Thì... Anh cũng như em vậy! Chỉ là muốn tìm một chút nước uống thôi! Thần sắc anh em không nhìn rõ sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với em anh đều biết rất rõ. Nhưng mà Tiểu Như, anh là đang giả vờ. Nhưng lỡ có một ngày anh không còn can đảm để nhẫn nại, anh nhất định sẽ không để em một mình chịu uất ức thế này đâu. Nó nhìn anh, gật nhẹ đầu: - Vậy em không làm phiền anh, anh chút nữa ngủ ngon nhé! Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách. Tiểu Như nói xong liền bỏ đi, thời điểm đó, tay anh cũng đã giơ ra nắm lấy cổ tay nó. Lý Ân Hạo dường như cũng không còn phân định được ý chí của mình, anh mặc nhiên kéo nó lại phía anh, song, theo phản xạ áp chặt Tiểu Như vào chiếc bàn ở gần đó, lon nước ngọt trên tay Huỳnh Tiểu Như đúng lúc này cũng rơi xuống trong vô thức. Nhìn anh, nó cuống cuồng: - Y-Young, anh đang làm gì vậy? Mau thả em ra đi! Không! Anh không muốn! Lý Ân Hạo bỏ mặc lời khẩn cầu của Tiểu Như, vẻ mặt anh bi đát. - Nếu anh bỏ em ra, em có chạy mất không? - Em... - Tiểu Như em nghe anh nói đây, từ lâu anh đã thích em rồi. Anh biết là em chỉ xem anh là anh trai của mình, nhưng mà nhất thời anh lại không thể khống chế nỗi suy nghĩ trong đầu anh. Anh thật sự rất thích em, thật sự rất thích em! Dứt lời, anh nghiêng đầu, dùng môi khóa chặt môi nó lại, lưỡi dài linh hoạt day dưa bên trong miệng Tiểu Như, càn quét không khoan nhượng. Tiểu Như theo phản xạ giãy giụa, ngược lại, chìm nghỉm trong mùi vị ngọt lịm từ Ân Hạo ban cho, cả người mềm nhũn không còn sức. *** - A-Ahn... Tiểu Như vừa thoát khỏi vòng tay của Lý Ân Hạo xong, trở về phòng liền nhìn thấy dáng người cao ngạo của Ân Tinh, hắn ta ngồi ở Sofa không bật đèn, gương mặt người đàn ông lãnh đạm. So với ánh trăng trên bầu trời, người đàn ông này mới thật sự là tuyệt mỹ! Tiểu Như vốn dĩ sợ bóng tối, thấy thế liền tìm kiếm chỗ bật đèn, không ngờ hắn nhanh nhảu chặn lại. - Đừng bật đèn, có tôi ở đây em còn sợ bóng tối nữa hay sao? Nói rồi hắn đứng dậy đi về phía Tiểu Như, đem tiểu yêu tinh cố ý quyến rũ mình áp sát vào vách tường, hai cánh tay cẩn trọng lòn qua chiếm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của bé con, đầu hơi nghiêng xuống thấp một chút. Hành động bất ngờ này làm Tiểu Như giật mình, nó sợ hãi nhắm chặt mắt. Hắn cười: - Khi con gái nhắm mắt, nghĩa là được hôn có đúng không? Lại bị hắn chơi chiêu nữa rồi! Huỳnh Tiểu Như vừa nghe hắn nói mấy lời này, lập tức mở mắt ra, nó nhìn hắn chau mày: - Thả tôi ra, vô sỉ! Sau đó liên tục đẩy hắn nhưng bất lực. Hắn ta lại nói thêm: - Đừng tưởng chuyện em vừa mới làm với Young xong tôi không hề biết nhé, thật ra mọi chuyện của anh ấy tôi đều biết rất rõ. Từ việc anh ấy đã phải lòng em giống như tôi. Nhưng mà con mèo ngốc nghếch nhà em cũng thật là, em không rõ ràng trong bất cứ mối quan hệ nào cả. Như vậy cũng đồng nghĩa, người em không thích cũng có thể ảo tưởng, rằng em đang cho họ cơ hội ở bên cạnh em biết hay không? Hắn ta lại giảng đạo y như mấy ông giáo sư ở trường nó nữa rồi, thật sự rất phiền phức! Tiểu Như vờ không hiểu lời hắn, nó dùng sức đẩy mạnh Lý Ân Tinh, thời điểm đó, môi hắn cũng đã tiến đến gần, chờ con mồi xa lưới. Nó nhăn mặt: - Anh đừng như vậy có được không? Tôi và anh lẫn Young thực tế không thể nào! Mọi thứ đến đây kết thúc được rồi, tôi không thể làm việc đó với hai người. Nếu không, tôi sẽ để hai người phải hối hận! - Bằng cách nào? Em muốn chúng tôi hối hận như thế nào hả cô bé? - Ah... Ahn... Đau... Hức hức... Vết cắn quá sâu như hút cạn sinh lực của nha đầu, nhất thời làm Tiểu Như không chịu được bật khóc, hai tay yếu ớt chống vào khuôn ngực rắn chắc của ca ca. Nha đầu phòng vệ hắn? Tại sao luôn như vậy? Lý Ân Tinh cảm nhận được điều này, mặt mũi tối sầm lại. Nhanh như cắt, mang Tiểu Như rời khỏi mình. - Khuya rồi, em nên ngủ sớm đi. Ngày mai tôi còn chuyện quan trọng cần nói rõ với em, ngủ ngon! Hắn xong, hắn bỏ đi, cô bé nào đó thất thểu ngồi bệt xuống sàn phòng, nước mắt rơi lã chã. Dừng ngay lại chuyện này, nó không muốn tiếp tục!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]