Khi chúng tôi đang bị chuyện này rơi vào bố cục khó xử, bên ngoài truyền đến một âm thanh, làm vỡ nát không khí trầm trọng ở hiện trường. “Nên là, ông Hàn đã sớm thương lượng qua với tôi về chuyện này rồi, chuyện liên quan đến Hồng Tuyết Lâu Một âm thanh khiến cho não tôi đột nhiên trở nên căng thẳng, âm thanh quen thuộc đến thấu xương, có lẽ là cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi và Tần Thiên Khải cùng quay đầu lại, thật sự nhìn thấy Lục Kính Đình. Anh mặc một bộ vest màu đen, bên ngoài còn có một chiếc áo khoác màu đen, khoe trọn cơ thể cao đẹp của anh. Khuôn mặt sáng sủa, ngũ quan sắc sảo, giống như là người nghệ sĩ tận tình điêu khắc ra vậy, đôi mắt màu nâu nhạt dưới ánh đèn mờ ảo này trông đen huyền bí. Trong giây phút anh đi vào, ánh mắt ấy đã thu hút hết ánh nhìn của tôi, nhưng trong nháy mắt đánh ánh mắt đi, mà tôi án mắt lại không rời khỏi được. “Cậu ba.” Ông Hàn nhìn thấy Lục Kính Đình, đột nhiên thay đổi cả khuôn mặt đến cách ăn nói, gọi người dậy, chuẩn bị nhường chỗ của mình cho Lục Kính Đình ngồi. Lục Kính Đình giơ tay ngăn cản ông ta lại, không ngồi xuống, mà là nhìn tôi và Tần Thiên Khải, cười nói: “Thật ngại quá, muộn như vậy rồi còn làm phiền mọi người làm ăn. “Cậu ba khách sáo rồi, cứ ngồi tự nhiên.” Tần Thiên Khải ứng biến rất nhanh mời Lục Kính Đình ngồi xuống, sau đó còn gọi người mang thêm một ly rượu. Lục Kinh Đình với ánh mắt thâm tình nhìn qua tôi, trong lúc nói chuyện còn cởi áo khoác ngoài ra, vứt cho thắng Đen đi theo anh: “Nghe nói cậu Tần hôm qua đã đính hôn rồi. Là cô gái bên cạnh này sao?” Trong lòng tôi nhói một cái, theo bản năng mà nắm chặt bàn tay, cũng không biết đang sợ cái gì, chỉ là dưới ánh mắt lướt qua của anh, cảm thấy sợ hãi. "Ừm, nhưng chẳng phải cậu ba đang đi hưởng tuần trăng mật với vợ rồi sao? Sao lại về nhanh như vậy rồi?” Tần Thiên Khải để tay lên đầu tôi và khi lúc tôi không để ý thì ôm đầu tôi dựa vào trong lòng của anh ta, cả đầu tôi đều dựa vào đó, hoàn toàn cách ly ánh nhìn của tôi với bên ngoài. “Haha, nói là như vậy, nhưng nghe nói vợ cũ đính hôn rồi, nghĩ thế nào cũng phải đến thắm có phải không.” Hai từ “vợ cũ” còn lạnh lẽo hơn băng ở bắc cực, đột nhiên xuất hiện ở trong chủ đề nói, cho dù là không nhìn sắc mặt của mọi người xung quanh, cũng có thể thấy tưởng tượng được vẻ mặt u sầu của Tần Thiên Khải, và cả tình trạng những người ngoài cuộc thảo luận. “Không ngờ cậu ba Lục lại là một người nhớ quá khứ như vậy.” Tần Thiên Khải mở miệng ra lần nữa, ngữ khí còn bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của tôi. Nhưng trong không khí vẫn có lúc ngập tràn mùi căng thẳng. Tôi lén lút nghiêng đầu ra nhìn bên ngoài một chút, đúng lúc gặp phải ánh nhìn của Lục Kính Đình. Anh cũng đang nhìn tôi. Ánh mắt đó khiến cho lòng tôi đau nhói, nhanh chóng quay đầu lại, tay nắm lấy áo của Tần Thiên Khải dần dần đổ mồ hôi. “Nhớ chuyện cũ thì cũng không phải, chỉ là đồ bị tôi vứt bỏ, tôi không có ý định tìm lại. Nên là cậu Tần không phải lo tôi sẽ cướp thứ gì từ phía anh.” Cả người của Tần Thiên Khải run, hô hấp phía trên đầu tôi cũng nặng hơn.
Tôi biết anh ta thật sự đã giận rồi. Nhưng vẫn phải cười, hoá giải sự ngại ngùng này. Nhưng mới hoá giải, Lục Kính Đình lại khơi dậy chuyện khác: “Nhưng mà, có một số đồ, nếu như tôi còn chưa từ bỏ, vậy cho dù cô ấy có chạy đến chân trời góc biển, tôi cũng sẽ tìm về.” Không chỉ là Tần Thiên Khải ngay cả tôi cũng run theo, sau đó không hiểu sao quay đầu lại nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục Kính Đình. Anh đang cười với tôi, cả khuôn mặt không chỉ đơn giản là nụ cười. Tôi nhìn không thể hiểu, cũng không hiểu nổi câu đó đang ám chỉ điều gì. Không khí ngay lập tức rơi vào sự ngại ngùng. Tần Thiên Khải và Lục Kính Đình hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau, nhưng lại không nói chuyện, khiến người bên ngoài lại càng thêm phần ngại ngùng. Ông Hàn còn chưa kịp đợi bọn họ đỡ hơn, liền nhẹ nhàng nói, đánh vỡ không khí đó: "Cậu ba, cậu Tần, chuyện liên quan đến những cô gái ở Hồng Tuyết Lâu, rốt cuộc là như thế nào?” Lục Kính Đình đứng dậy, vỗ tay, thằng Đen liền đưa áo cho anh. Dường như anh có dự tính tiếp tục ngồi ở đây, mà là vừa khoác áo lên người vừa trả lời câu hỏi của ông ta: “Hồng Tuyết Lâu hình như không có liên quan gì đến cậu Tần. Nên là ông Hàn nếu muốn hợp tác, chắc phải chọn một trong hai rồi.” Nói xong hai tay đan chéo, cho vào hai bên của áo, quay người đi về phía cửa, đến cửa đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về hướng của Tần Thiên Khải, nói: “Còn phải xin cậu Tần một thiệp đám cưới.” “Chắc chắn rồi.” Tần Thiên Khải nghiến răng trả lời, ánh mắt trầm trọng, trả lời Lục Kính Đình. Hai người nhìn thẳng nhau, chắc chắn là mùi thuốc nổ ngập tràn trong không khí, nặng tới mức tôi không dám hít thở. Lục Kính Đình cũng không nói gì nhiều, sau đó rời đi. Mà bên này cuộc làm ăn với ông Hàn dường như cũng vì sự quấy rối của Lục Kính Đình mà bị phá vỡ rồi. Tần Thiên Khải không nói gì nhiều, ông Hàn tự nhiên đứng dậy, trên mặt nở một nụ cười ngại ngùng và có chút ý xin lỗi, cười nói: “Cậu Tần này, hy vọng lần hợp tác lần sau của chúng ta. Lần này thì…” “Ông Hàn đi cẩn thận.” Tần Thiên Khải không nói nhiều, rồi bảo người tiễn khách đi. Được một lúc sau, cả căn phòng trở nên trống rỗng. Chỉ có tôi vẫn không biết ngại ngùng ngồi ở trong lòng Tần Thiên Khải. Mà cả phòng cũng chỉ có hai chúng tôi. Tần Thiên Khải thở dài, ngẩng đầu dựa trên sofa, tay để ở eo tôi cũng thả lỏng ra rồi. Tôi nhanh chóng nhảy ra khỏi lòng anh ta, người căng thẳng đứng trước mặt anh ta, nhìn ánh mắt nhắm nghiền cùng khuôn mặt mệt mỏi của anh ta, chẳng biết phải an ủi như thế nào. “Tân Ái Phương, ở cùng Lục Kính Đình hạnh phúc hay ở cùng tôi hạnh phúc hơn?” Anh ta đưa ra câu hỏi một cách lạnh lùng, làm tôi giật bắn cả mình, toàn thân đổ cả mồ hôi. Nhưng cuối cùng anh ta cũng không mở mắt. Tôi cúi đầu suy nghĩ, bẽn lẽn trả lời anh ta: “Chỉ cần có một cuộc sống bình yên là được.” Đối với cuộc sống hiện tại của tôi mà nói, đã không phận định rõ ràng đâu là hạnh phúc rồi, tôi muốn báo thù, nhưng cũng muốn sống một cuộc sống an nhiên. Không muốn chịu sự sắp đặt từ ai.
Tần Thiên Khải cười lớn, từ từ mở đôi mắt đen tuyền như phát sáng, nhìn trực diện vào tôi. Nói đây mới là con người thật của tôi. Tôi không hiểu ý của anh ta là gì, nhưng anh ta đã đứng dậy. Lúc anh ta đi qua người tôi, một cánh tay nhè nhẹ lướt qua vai tôi, chạm không quá mạnh: “Có những thứ em muốn có được, cũng không phải là thứ em có thể đánh mất.” Lúc đó tôi không biết hàm ý của câu nói, chỉ là cảm thấy trong lòng có chút ngột ngạt. Mãi cho đến sau này, tôi mới dần dần hiểu ra Tần Thiên Khải đã bất lực như thế nào. Tần Thiên Khải rời khỏi khách sạn, chị Tưởng Thanh cũng đã tiễn Loan Vân và vài cô gái đi, sau đó về đón tôi, hỏi tôi trước khi về có muốn ăn chút gì không. Tôi vì chuyện hồi sáng mà đã không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, tỏ ra vô vị rồi lắc lắc đầu, rồi để chị ấy về, tôi tự đi về được rồi. Chị Tưởng Thanh tuy không yên tâm về tôi, nhưng khi nhìn sắc mặt tôi không tốt lắm, thì cũng rời đi trước. Sau đó tôi tự mình gọi xe về chung cư, vô tri vô giác đi về phía cửa. Đang đi bỗng nhiên phía trước có một hình bóng đen dần bao trùm lấy mình, cái bóng đó còn có thêm một chút cảm giác mát lạnh, khiến cho toàn thân tôi rợn lên, ý thức được mà ngẩng đầu lên nhìn. Là Lục Kính Đình! “Đã đính hôn rồi, mà nhẫn tôi đưa cho em em lại vứt như thế?” Lục Kính Đình chỉ nhìn tôi một giây, rồi nhanh chóng đưa mắt qua chỗ khác, đưa ánh mắt qua tay phải của tôi, vừa đi về phía tôi, vừa nói. Lúc nói xong, đồng thời đôi tay lạnh của anh cầm lấy tay tôi, biểu cảm kì dị nhìn chiếc nhẫn trên tay tôi. Tôi theo phản xạ, rụt tay lại, lùi về phía sau, nhìn theo bước chân anh một cách cảnh giác. Lục Kính Đình đông đậy đôi môi, cười giễu cợt, từ trong túi quần mình lấy ra một thứ gì đó, đeo vào ngón áp út, giơ lên đung đưa trước mặt tôi. Thứ đồ đó tôi biết rất rõ, đó là nhẫn của tôi và Lục Kính Đình, đó là nhẫn của anh. Anh có một khoảng thời gian không đeo nó rồi, tôi còn tưởng anh đã vứt nó đi từ lâu rồi. Nhưng lúc vừa thấy chiếc nhẫn đang đung đưa, trái tim tôi như nhảy ra, trước mặt như có một màn sương mờ che hết tầm nhìn. “Tôi nghĩ em sẽ nhận ra thứ này. Em đã vứt nói rồi, nhưng còn tôi vẫn giữ nó.” Anh từ tốn nói xong, sắp nói xong, đột nhiên gần giọng lên hét, sắc mặt tức giận, trên trán nhăn lại thành từng nếp. Tôi bị dọa cho ngẩn người, gắng gượng lùi về phía sau. Anh sải bước thật lớn đi về phía tôi, rồi bóp chặt lấy đôi vai tôi, quái đản hỏi tôi tại sao lại đính hôn với Tần Thiên Khải. Tôi bị hỏi đến mức cảm giác đầu óc trống rỗng, cũng vô cùng đau lòng. “Chúng tôi không chỉ đã đính hôn, mà còn đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi. Sao nào?” Tôi nói với giọng chế nhạo, không hiểu rằng Lục Kính Đình hiện tại đang làm gì. Lúc đầu anh bỏ rơi tôi, tính toán với tôi chẳng phải là rất tuyệt tình sao, lúc này nói những lời này còn có tác dụng gì nữa? Lục Kính Đình rất bất ngờ, ngơ người ra hỏi tôi thứ gì đó. Tay nắm lấy vai tôi, dường như muốn gì lấy tôi, khiến tôi đau đến nỗi nhăn mặt lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]