Anh ta ngồi trước mặt tôi, trên trán thì chảy rất nhiều mồ hôi, căng thẳng mà nắm chặt bàn tay, hai bàn tay không ngừng mát sa vào đùi. Tâm sự đều hiện hết lên mặt, cứ sợ tôi nhớ chuyện gây sự trước ở khách sạn. “Bà Tần, trước đây." “Anh Phó không cần phải để ý quá nhiều, chuyện đã qua thì hãy cho nó qua đi.” Tôi và anh ta cùng nhau nói. Anh ta cúi đầu, chuẩn bị xin lỗi tôi, mà tôi thì cho những chuyện trước đây như bát nước đã đổ đi. Phó Trần Cảnh xoa xoa đùi của mình, tuy nghe lời của tôi, nhưng vẫn chưa hết căng thẳng, vì vậy không chịu ngẩng đầu. Tần Thiên Khải nhìn tôi một cái, ra hiệu bằng ánh mắt cho tôi, hình như muốn nói rằng, tôi có điều gì muốn nói thì cứ nói thẳng. Tôi cũng không vòng vo nữa, cười nhẹ nhàng rồi cúi lưng xuống đổ nửa ly rượu vang đưa cho anh ta: “Anh Phó, hôm nay tôi một mình gọi anh đến đây không phải đến tình những ân oán của quá khứ. Mà là thật lòng muốn bàn bạc một mối làm ăn với anh.” “Bà Tần quá khách sáo rồi, có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được.” Phó Trần Cảnh thảnh khẩn mà nhận lấy ly rượu vang, hai tay nắm chặt, chỉ sợ động tác khiến tôi không hài lòng. Tuy hiệu quả là do tôi nhìn thấy, nhưng dù gì là thể diện của Tần Thiên Khải, trong lòng cứ cảm thấy có chút kỳ la. “Khách sạn của anh Phó tôi cũng hiểu, chúng ta đều là mở khách sạn. tôi có một ý tưởng có thể song phương cùng thắng, chỉ muốn biết rằng anh Phó nghĩ như thế nào.” Tôi cố tình nói hết mọi chuyện ra, để một ý nghĩ cho anh ta. Cũng để cho anh ta đoán thử, do dự uống một hớp rượu vang, lúc này mới ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi tôi có cách nào có lợi đôi bên. “Không biết rằng anh Phó có ý muốn ghép vào trong khách sạn của chúng tôi không?” “Cái gì?” Phó Trần Cảnh kinh ngạc kêu lớn, để mạnh chiếc ly xuống bàn thủy tinh, trong lúc kích động, đứng hẳn dậy, nhìn chằm chằm vào tôi.” Bà Tần, nói thế nào thì khách sạn cũng là do một tay tôi xây dựng phát triển, ghép vào với khách sạn của cô, cũng đồng nghĩa với việc Tôi biết anh ta muốn nói cái gì, cho dù là ai cũng không muốn dâng đồ của mình cho người khác. Nhưng không chịu được anh ta nói nhiều, tôi đứng dậy lúc anh ta chưa nói xong, miệng cười nhếch, ngắt quãng anh ta. “Anh Phó, có thể là anh chưa hiểu được ý của tôi, điều này giống như đầu tư cổ phiếu vậy. hợp vào với chúng tôi, lãi hay lỗ chúng ta cùng chịu, cũng đồng nghĩa với người hợp tác, chứ không hề có ý là khiến anh đưa trắng khách sạn cho chúng tôi.” Nói rõ ràng xong, sắc mặt của Phó Trần Cảnh mới đỡ hơn một chút, ép những gân xanh nổi lên do quá kích động xuống, bắt đầu cúi xuống cầm ly rượu vang vừa rồi, từ từ ngồi xuống. Anh ta nhất thời không trả lời câu hỏi của tôi, mà là uống vài hớp rượu vang, suy nghĩ một lúc, hỏi lại: “Nói như vậy, lợi ích sau này nhận được là chia năm năm?” “Về phía khách sạn thì chia sáu bốn, anh sáu, tôi bốn.” tôi không chút do dự mà đưa ra điều kiện tốt nhất cho anh ta. Vừa nói xong, Phó Trần Cảnh với bộ dạng kinh ngạc hỏi: “Cô chắc chắn chứ?” “Đương nhiên rồi.”
Công việc làm ăn bên khách sạn anh ta hầu hết đã bị thu hút bởi bên tôi, vốn dĩ ở bên tôi đang có lợi thế, nhưng lúc này lại đến giúp đỡ anh ta, cho dù là ai cũng không thể cưỡng nổi. Phó Trần Cảnh cũng như vậy, chỉ là đơ người một cái, sau đó cũng không suy nghĩ gì nhiều liền đồng ý. Trong lòng tôi cũng vui vẻ hơn, lấy hợp đồng đã chuẩn bị trước ra đưa cho anh ta, ký chữ. Sau đó cùng nhau ăn bữa cơm, rồi cũng để chuyện này ra đằng sau. Sau khi đợi anh ta đi, bữa tiệc cũng đến đoạn kết, Tần Thiên Khải chuẩn bị đón tôi về, lại bị mấy anh em đi cùng giữ chân lại, chuẩn bị đi uống vài chén. Tôi xem tình hình, rồi đẩy Tần Thiên Khải về chỗ của các anh em, nói mình có thể tự về được. Tần Thiên Khải quay người lại nắm lấy ta của tôi, dưới ánh đèn đỏ ở bên ngoài khách sạn, đôi mắt đó cũng trở nên huyền ảo đến kỳ lạ, anh ta bình tĩnh một lúc rồi nói: “Có chuyện này muốn nói với em. Tôi còn đang tò mò là chuyện gì, anh ta liền quay người nói với các anh em là đến muộn một chút, rồi sau đó kéo tôi đi xuống lầu, đưa tôi vào trong xe của Văn Thành. Đầu tiên là bảo Văn Thành ra ngoài đợi một chút, sau đó mới hỏi tôi tại sao lại chia sáu bốn với Phó Trần Cảnh, dựa vào thân phận và địa vị bây giờ của tôi, hoàn toàn có thể chia năm năm. Tần Thiên Khải là một người buôn bán rất là tỉ mỉ, không bao giờ để cho người khác ăn được lãi của anh ta. Chuyện này tôi rõ, nên cũng không cảm thấy lạ đối với câu hỏi này. Tôi nhìn thành phố với những cây đèn xanh đỏ bên ngoài cửa sổ, nói hết ra ngoài những ý nghĩ mà mình nghĩ: “Sự làm ăn của khách sạn bây giờ đều là nhờ các cô gái từ Hồng Tuyết Lâu đến, nhưng dù gì dưới sự phát triển của kinh tế chắc chắn có áp lực, cũng không chắc các cô gái sẽ vì lợi ích nơi khác mà từ bỏ khách sạn. Nên tôi cần những vị khách cũ” Đây cũng là nguyên nhân hợp tác với Phó Trần Cảnh, khách sạn của anh ta trước đây mở cũng ổn, chỉ là gần đây nhà cửa mới bắt đầu yên ắng. Nhưng đợi sau này, bên khách sạn của chúng ta cũng mất đi mấy cô gái đó là trụ cột, tất cả đều trở về điểm xuất phát Lúc này Tần Thiên Khải thông qua câu đó của tôi cũng hiểu được bảy tám phần, trong mắt hiện lên một ánh sáng khen ngợi, khen tôi mấy câu. Sau đó một tay để lên ghế dựa ở sau lưng tôi, dựa dần vào tôi. Hơi thở ấm áp hầu như đều phả lên mặt, ngứa ngứa, cũng khiến tôi rất không quen rồi đẩy đầu anh ta về một bên. Âm thanh của anh ta trầm xuống, nói ở bên tại tôi : “Thấy em cố gắng như vậy, thì cho em một cơ hội.” “Cơ hội gì?” “Buổi tối ngày mai có một bữa ăn, là một khách quen ở bên Kiên Loan muốn đến đây tìm tôi làm ăn. Đến lúc đó em gọi mấy cô gái ở khách sạn của em cùng đến.” Tôi cảm thấy bất ngờ, lòng đen mở to ra, sững sờ nhìn vào khuôn mặt đang cười của Trần Thiên Khải, mím môi chuẩn bị hỏi tại sao anh ta lại giúp mình. Còn chưa mở miệng ra, ngón tay của anh ta đã đặt ở giữa môi tôi, là một động tác cấm nói chuyện, không khí ở đây đột nhiên cũng trở nên nóng hơn. Anh ta tiến lại gần bên cạnh tai tôi, nói với tôi: “Ngay từ giây phút lấy giấy chứng nhận, cho dù có phải là đóng kịch hay không, em đã là vợ của tôi rồi. Nên là có việc tôi sẽ giúp, em đừng khách sáo.”
Tìm tôi đột nhiên đập lỡ nhịp, không phải là rung động, mà là cảm kích. “Được rồi, hôm nay em về sớm nghỉ ngơi đi, mai nói tiếp. Trong lúc anh ta nói câu cuối thì cũng thu về cái tay và cơ thể của mình, bước ra khỏi xe, sau đó thì đóng cửa xe cho tôi. Thông qua cửa xe, có thể thấy được anh ta hút một điều thuốc ở bên ngoài, ngón tay thì cầm đầu điều thuốc và nói gì đó với Văn Thành. Sau đó đi cùng mấy người bạn cũ vào trong khách sạn. còn Văn Thành cũng đi vào trong xe đưa tôi về. Ngày thứ hai lễ đính hôn của chúng tôi được đứng đầu bảng tin tức, chèn tin tức của Lục Kính Đình và Tôn Ly xuống, những bức ảnh đi kèm trong tin tức đều là ảnh tôi và Tần Thiên Khải trao nhẫn cưới. Tuy đây chính là hiệu quả mà tôi muốn, nhưng sáng sớm tôi đã phải nhận một cơn bão lớn. Thoại hầu như đều bị gọi cháy máy vì những cuộc gọi lạ, đều là những cuộc gọi của Chu Phong. Tôi thấy khó chịu mà ngay lập tức tắt điện thoại đi, sau đó bảo Văn Thành làm cho tôi một số điện thoại mới rồi lắp vào điện thoại, bản thân cũng thấy dễ chịu hơn rồi. Chu Phong không biết tôi ở đâu, tất nhiên sẽ không đến tìm phiền phức của tôi. Cứ thế đến buổi tối, đáp ứng yêu cầu của Tần Thiên Khải. Tôi thay một bộ váy màu đen, dễ dàng có thể che đi được chiếc bụng to của tôi. Đứng ở trước gương to, dường như không thể thấy được bản thân đang có thai. Chị Tưởng Thanh cùng Loan Vân và hai cô gái đưa tôi xuống dưới, cùng tôi đến khách sạn. Ban ngày Tần Thiên khải đã sắp xếp xong rồi, lúc đến, khách sạn đã sớm đóng cửa, chỉ có anh ta vẫn còn đang làm việc. Đây cũng chính là căn phòng lớn nhất, hào hoa nhất của khách sạn chúng tôi. Tôi dẫn theo mấy cô gái đi cẩn thận từ bên ngoài đi vào, dưới ánh sáng có chút mờ ảo, có thể thấy được ở trên chiếc sofa da thật kia ngồi tổng cộng năm người, một người là Tần Thiên Khải, còn có một người trông đen đen gầy gầy, nhìn cái là có thể thấy được dáng vẻ của người Kiên Loan. Lúc nói chuyện còn mang theo giọng nói của người Kiên Loan, ba người anh em đi theo anh ta cũng như vậy. Tần Thiên Khải thấy chúng tôi đi vào, đầu tiên là giới thiệu đơn giản về chúng tôi một lượt, tôi quen thuộc gọi mấy cô gái ở phía sau đến chăm sóc khách. Vốn dĩ cách chính hôm nay là để cho tôi chăm sóc, nhưng còn chưa đi đến đã bị Tần Thiên Khải kéo trở về, trực tiếp kéo vào trong lòng anh ta, bị anh ta ôm eo, không thể cử động nổi. Tần Thiên Khải nói chuyện sắc bén, không giữ thể diện cho đối phương. Cười một tiếng, cúi đầu uống hớp rượu, từ từ mà nói, đầu uống hớp rượu, từ từ mà nói: “ Không phải tôi đắc tội người ta, ông Hàn, về phía Đông Quan, danh tiếng của Hồng Tuyết Lâu chắc ông nghe qua rồi chứ.” Nghe đến ba chữ này, đôi mắt của
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]