Đầu ngón tay tôi ngừng lại, ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen nháy mà chân thật của anh, đôi mắt thanh tú ấy, phản ánh hình bóng tôi rõ ràng ở trong mắt.
“Ý anh là gì?”
“Tôi...”
“Lục Kính Đình, anh im miệng.” Anh muốn giải thích, nhưng khi chưa nói đến vấn đề chính, tôi không thể nào chịu đựng được nữa liền ngắt lời.
Cùng lúc hét lên, dường như dùng hết sức mình đẩy người ra, từ mắt của anh có thể nhìn thấy nét mặt trắng bệch của bản thân.
“Lục Kính Đình, lời của anh tôi đã không còn tin nữa rồi.” Tôi nhìn sắc mặt anh biến đổi dần với ánh mắt lạnh lùng, rồi quay người đi một cách vô tình.
Còn chưa đi được hai bước, đã bị anh kéo lại.
“Em tin tôi, hãy đi cùng tôi, tôi đưa em đi xem thứ này.” Lục Kính Đình không biết vì lí do gì, vô cùng vội vàng và kích động, ôm lấy tôi không buông, kéo tôi đi xem cho bằng được.
Anh kéo tôi về phía xe trên đường lớn, sức lực lớn vô cùng, tôi sợ làm ảnh hưởng đến thai nhi nên không dám dùng quá sức để chống cự, nhưng cũng chỉ có thể mở mắt nhìn bản thân giống như một quả sung bị anh ta đẩy đến trước xe.
Tôi vừa chống cự vừa gào thét, nhưng xung quanh không có người, nếu như có người thì cũng chẳng có gan mà đến giúp đỡ.
Khi chân tôi đã bị kéo lên xe, cánh tay kia bỗng nhiên có người kéo lại, một tiếng nói cất lên từ phía sau: “Đợi chút."
Tôi cùng Lục Kính Đình cùng lúc quay người lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508703/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.