Đầu ngón tay tôi ngừng lại, ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen nháy mà chân thật của anh, đôi mắt thanh tú ấy, phản ánh hình bóng tôi rõ ràng ở trong mắt. “Ý anh là gì?” “Tôi...” “Lục Kính Đình, anh im miệng.” Anh muốn giải thích, nhưng khi chưa nói đến vấn đề chính, tôi không thể nào chịu đựng được nữa liền ngắt lời. Cùng lúc hét lên, dường như dùng hết sức mình đẩy người ra, từ mắt của anh có thể nhìn thấy nét mặt trắng bệch của bản thân. “Lục Kính Đình, lời của anh tôi đã không còn tin nữa rồi.” Tôi nhìn sắc mặt anh biến đổi dần với ánh mắt lạnh lùng, rồi quay người đi một cách vô tình. Còn chưa đi được hai bước, đã bị anh kéo lại. “Em tin tôi, hãy đi cùng tôi, tôi đưa em đi xem thứ này.” Lục Kính Đình không biết vì lí do gì, vô cùng vội vàng và kích động, ôm lấy tôi không buông, kéo tôi đi xem cho bằng được. Anh kéo tôi về phía xe trên đường lớn, sức lực lớn vô cùng, tôi sợ làm ảnh hưởng đến thai nhi nên không dám dùng quá sức để chống cự, nhưng cũng chỉ có thể mở mắt nhìn bản thân giống như một quả sung bị anh ta đẩy đến trước xe. Tôi vừa chống cự vừa gào thét, nhưng xung quanh không có người, nếu như có người thì cũng chẳng có gan mà đến giúp đỡ. Khi chân tôi đã bị kéo lên xe, cánh tay kia bỗng nhiên có người kéo lại, một tiếng nói cất lên từ phía sau: “Đợi chút." Tôi cùng Lục Kính Đình cùng lúc quay người lại nhìn, một người đàn ông dịu dàng có vóc dáng khá giống người Thái Lan đứng sau lưng bọn tôi. Cánh tay dài to kéo lấy tay tôi, trong lúc Lục Kính Đình còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên kéo tôi ra. Tôi bất ngờ hét lên một tiếng, sợ hãi nép vào lòng anh, một mùi hương như trầm hương lan tỏa vào cơ thể tôi. “Anh này, cho hỏi anh tìm bạn gái tôi có chuyện gì?” Tôi trợn tròn mắt, mới nhận thức được sắc mặt Lục Kính Đình trắng bệch, tay nắm chặt. Nhưng nếu như anh thật sự muốn đưa tôi đi, sự xuất hiện của người này hoàn toàn không ảnh hưởng gì. Nhưng Lục Kính Đình không mạnh mẽ như thế. “Bỏ cô ấy ra.” Lục Kính Đình không buông tay tôi ra, nhưng trong đôi mắt cực kì sâu và đen đó ánh lên một ánh mắt sáng rực như lửa đốt, không ngừng cháy lên, dường như đang biểu hiện một cảm xúc không vừa ý. Người đàn ông cũng kéo tôi rất chặt, thấy không kéo được nữa, liền dứt khoát ôm tôi lên từ phía sau, một tay khác đỡ lấy eo của tôi, giọng nói cũng rất kiên định: “Người phụ nữ này là của tôi, anh giờ muốn người phụ nữ của tôi, có phải là hơi quá rồi không?” Lục Kính Đình cắn răng, tôi nhìn thấy sự do dự đó của anh, một lúc sau, anh đưa ánh mắt nhìn sang phía tôi, cắn răng hỏi tôi có thật là không muốn đi cùng anh không?” Tôi quay người dựa đầu vào lòng người đàn ông, trong lòng đang run lên, nhưng lại thể hiện cho anh thấy thái độ cứng rắn quyết liệt. Sau đó liền cảm thấy anh đang dần buông tay, rồi bị một luồng gió lạnh thổi qua. Cùng với cảm giác cánh tay của anh buông ra, lại cảm thấy trong tim như có thứ gì rơi xuống, trống rỗng. Tôi có một chút ý nghĩ trong đầu muốn cùng anh ta đi, nhưng điều khiến tôi không thể lựa chọn được đó là, Lục Kính Đình lái xe đi rồi. Khoảnh khắc đó, cả người tôi bao trùm cảm giác thất vọng, nếu như thật sự muốn đưa tôi đi, có người khác xuất hiện cũng chẳng là gì, nhưng lại sao anh vẫn chọn từ bỏ.
Hay là tại vì từ khi mới bắt đầu anh cũng chỉ là đang trêu đùa tôi. Nghĩ mãi nghĩ mãi sống mũi bỗng dưng cay cay, còn người đàn ông ôm tôi cũng bỏ tay ra, nhẹ nhàng hỏi tôi có sao không. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, dưới ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt vô cùng hiền hòa, có chút giống như nam chính trong phim vậy, nếu như không có giọng nói trầm ấm đó, tôi còn tưởng anh ta là con gái. Tôi lắc đầu, vừa tỏ lòng cảm ơn rời khỏi lòng anh ta, hít một hơi thật sâu, lau nhẹ nước mắt đọng lại trên khỏe mắt. Người đàn ông đưa cho tôi một chiếc khăn mùi xoa sạch, vừa an ủi tôi vừa bảo tôi lau nước mắt. Tôi không nhận, mà một lần nữa cảm ơn, sau đó chuẩn bị về chung cư. Chưa đi được bao xa, phía sau có âm thanh nặng nề ngột ngạt truyền tới, khiến tôi có người lại, nhanh chóng quay đầu lại, thì nhìn thấy người đó ngã xuống đường, vẻ mặt đau khổ cau mày, cả người cứng nhắc co lại, có vẻ giống như một người đang chống chọi với cơn đau vật vã. Tôi hít một hơi rồi vội vàng chạy tới, cúi xuống trước mặt anh ta, vừa gọi vừa đưa tay lay lay anh ta. Nhưng sắc mặt của anh ta vô cùng nhợt nhạt, ngay cả hơi thở cũng không đều. Trong tình huống nguy kịch muôn phần như thế này, không lâu sau liền có người đến, tôi cùng xe cứu thương đưa anh ta đi bệnh viện, đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật đợi gần hai tiếng đồng hồ. Lúc cảnh vật ban đêm càng thêm u tối, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cửa phòng phẫu thuật mở, tôi vội vàng chạy qua hỏi thăm xem tình hình thế nào. Bác sĩ bỏ khẩu trang xuống, hỏi tôi có quan hệ như thế nào với anh ta. Tôi dắn đo một lúc, nói là bạn anh ta. “Bệnh mà bạn của cô mắc phải, vẫn nên mau chóng đến bệnh viện chữa trị thì hơn.” “Rốt cuộc là bệnh gì?” Sắc mặt bác sĩ vô cùng khó coi, vừa cất lời định nói cho rõ ràng, nhưng lại thôi không nói gì nữa. Sau đó thở dài một tiếng nói: “Cô nên tự mình hỏi cậu ấy thì hơn. Hơn nữa nếu như không kịp thời cắt bỏ đi, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng” Tôi khó chịu vô cùng, nhưng bác sĩ không có ý định nói cho tôi biết, tôi chỉ có thể phỏng đoán theo hướng là một căn bệnh khối u gì đó. Người đàn ông bị đẩy từ bên trong ra, sắc mặt trắng bệch từ trước, dường như hiện rõ hết. Anh ta ngủ rất sâu, đôi hàng lông mày hơi cau nhẹ. Tôi ở bên cạnh anh ta đến buổi trưa hôm sau. Giữa chừng có chút đói rồi, liền đi xuống mua chút đồ ăn sáng về, lúc về thấy anh ta đã tỉnh dậy nằm bất động, vài giây sau từ từ mở mắt, đôi mắt lờ đờ nhìn về phía trần nhà. “Anh tỉnh rồi à.” Tôi nhanh chóng chạy qua hỏi, đặt bữa sáng trên bàn. Người đàn ông chống cánh tay ngồi dậy, dựa người vào thành giường, khẽ ho nhẹ vài tiếng, nhìn nhìn xung quanh, sau đó cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi, đã gây phiền phức cho cô rồi.” Tôi cười xua xua tay, lấy một phần cháo đưa đến trước mặt anh, nhìn anh ta vừa ăn, liền không nhịn được mà hỏi: “Anh có phải cảm thấy khó chịu lắm không? Tuy tôi không biết anh đang mắc phải căn bệnh gì, nhưng tôi biết chắc anh cũng biết. Bác sĩ nói thứ đó nên cắt bỏ đi thì tốt hơn.” Người đàn ông đang bưng bát cháo bỗng nhiên ngưng lại, sắc mặt có chút thay đổi, giống như bị bát nước lạnh dội vào mặt, gạt sạch hết những nét hồng hào vừa khôi phục được.
Tôi mím chặt môi, cúi đầu cầm quả táo lên giả vờ đang gọt hoa quả, không nhìn sắc mặt anh. Ra vẻ như đã hỏi phải chuyện không nên hỏi. “Đây là bệnh mãn tính rồi, không sao đâu.” Lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói anh ta cất lên. Tôi quay đầu qua nhìn, anh ta cúi đầu, ánh mắt đầy sự ngượng ngùng, không nhìn thấy chút ánh sáng nào. Bất giác khiến tôi nhớ đến khoảng thời gian trước kia khi bố mẹ qua đời, tôi cũng như thế này. Không còn chút hi vọng gì đối với tương lai, cảm giác không còn chút ham muốn sống sót trên thế giới này nữa. Biểu cảm đó khiến tôi bất ngờ, bất giác tự nhiên đưa miếng táo cho anh ta, vai anh ta động đậy, ngẩng đầu nhìn tôi. Không tìm thấy điểm nhìn chính xác từ đồng tử của anh ta. “Bất kể thế nào thì mọi chuyện cũng sẽ qua thôi.” Người đàn ông không còn sức lực hơi mím môi, nói câu cảm ơn, sau đó nhận lấy miếng táo. Tôi nhìn thời gian ở máy điện thoại, sắp một giờ rồi, nghĩ lại thì hôm nay vẫn còn việc phải làm, cho nên vừa lấy túi xách của mình, vừa dặn dò anh ta nghỉ ngợi cho khỏe. Nói xong tôi liền chuẩn bị đi. Đi đến cửa bỗng nhiên cảm thấy không yên tâm, vì thế quay lại đưa số điện thoại liên lạc của mình cho anh ta. Buổi chiều, tôi và chị Tưởng Thanh đang chuẩn bị thu xếp khu dưỡng sinh vừa mới mở, mà bên khách sạn đã truyền đến biết bao nhiêu là chuyện khiến tôi lo lắng. Bản đưa tin cho tôi biết, nói rằng trong một đêm, cô gái trong khách sạn trước kia đã chạy rồi, nói rằng dù có phải bồi thường thì cũng vẫn sẽ rời khỏi khách sạn. Nghe thấy tin này tôi không bất ngờ, nhưng nghe thấy nói là dù có phải bồi thường cũng phải rời khỏi thì có chút ngạc nhiên. Tôi bảo chị Tưởng Thanh cho người giải quyết chuyện ở khu dưỡng sinh trước, sau đó tự mình đi về khách sạn, tìm Bản. Bản tìm tất cả thông tin tài liệu có liên quan đến cô gái đó để ở phòng làm việc, tôi xem qua một lượt. Đều là những cô gái trước kia có làm trong Hồng Tuyết Lâu, vừa đi, là có thể dẫn thêm được cả hơn trăm khách, ngang với việc gọi khách đến cho khách sạn. “Bọn họ giờ ở đâu?” Tôi đặt tài liệu xuống, hạ ánh mắt xuống hỏi Bản. Bản đưa một phần tài liệu còn lại cho tôi, nói: “Đây là nơi những người bọn họ ở. Mà tôi cũng có cho người điều tra rồi, những người này đều ở Hồng Tuyết Lâu cả. Tay cầm tập tài liệu bỗng nhiên ngưng lại, bất giác lại nghĩ đến Lục Kính Đình của buổi tối ngày hôm qua, trong lòng bỗng nhiên lạnh ngắt. Nghĩ rằng nhất định là Lục Kính Đình đã đưa người đi. Đối với anh chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao? Tôi cười lớn, tài liệu vứt trên bàn, ngẩng đầu nhìn những hoa văn in trên tường nhà, trầm tư suy nghĩ. Trong lúc đang nghĩ không biết phải làm thế nào, Bản nhẹ nhàng cẩn thận gọi tôi, khuôn mặt cùng bộ dạng khó khăn, ấp úng mãi mới dám nói: “Cô Tân à, mọi người gần đây đang truyền tai nhau một tin đồn về cô.” “Tin đồn gì?” Bản ngưng lại một chút, cúi đầu do dự một hồi sau mới nói: “Sau khi cô kí ước đính hôn với cậu Tần, đã có người nói cô là tình nhân, hơn nữa còn là người đã cặp kè với cậu ba Lục.” Nói được một nửa, anh ta mới nuốt nước bọt, nét mặt còn khó coi hơn vừa nãy, một hơi nuốt xuống dưới. Tôi biết anh ta vẫn còn nhiều điều muốn nói, vì thế mới mong chờ anh ta nói tiếp. Bất giác, anh ta mới nói: “Còn có
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]