Anh đột nhiên trả lời lại một câu, khiến cho tôi toàn thân rùng mình. Theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén đầy xem thường nhìn về phía anh: “Lục Kính Đình, anh muốn làm gì?” “Thái độ làm người của tôi như thế nào thì em hẳn là người biết rõ nhất mà.” Anh cười, vẻ mặt cả người lẫn vật đều vô hại, nhưng cũng là vì như vậy, mới làm cho người ta càng thêm sởn tóc gáy.
Cả người tôi run như cầy sấy, nghe theo lời anh bước lên xe, tâm trạng không chắc chắn ngồi ở trong xe.
Không lâu sau, tôi lập tức đi cùng anh tới sân bay, lại tiếp tục ở trên máy bay hoảng hốt. Mãi cho đến khi tới gần Thanh Hải, tôi vẫn có cảm giác bản thân giống như là đang nằm mơ vậy.
Hiện tại điều tôi lo lắng chính là ngày hôm qua bản thân đã dày công chuẩn bị tiếp cận đùa giỡn anh Nhiếp, đoán chừng lại vì Lục Kính Đình khu khư cổ chấp mà bỏ lỡ mất.
Tới Thanh Hải đã hơn một giờ chiều, tôi dự tính thời gian vẫn còn đủ để dẫn theo Tần Gia Kiệt ngồi lên máy bay khứ hồi. Cho nên khi vừa xuống xe, tôi lập tức đợi Kính Đình hạ cánh, nhanh chóng đưa tôi đến bên cạnh Tân Gia Kiệt. Nhưng mà anh trước hết lại để cho A Vương đưa chúng tôi đến trước cổng một tòa nhà lớn, sau đó lại ra lệnh cho A Vương xách hành lý trở về.
Tôi nhìn vào tòa nhà cao ngất ngưỡng trước mặt, cho rằng Tần Gia Kiệt đang ở chỗ này, cho nên mới đi theo Lục Kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508632/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.