Anh đột nhiên trả lời lại một câu, khiến cho tôi toàn thân rùng mình. Theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén đầy xem thường nhìn về phía anh: “Lục Kính Đình, anh muốn làm gì?” “Thái độ làm người của tôi như thế nào thì em hẳn là người biết rõ nhất mà.” Anh cười, vẻ mặt cả người lẫn vật đều vô hại, nhưng cũng là vì như vậy, mới làm cho người ta càng thêm sởn tóc gáy. Cả người tôi run như cầy sấy, nghe theo lời anh bước lên xe, tâm trạng không chắc chắn ngồi ở trong xe. Không lâu sau, tôi lập tức đi cùng anh tới sân bay, lại tiếp tục ở trên máy bay hoảng hốt. Mãi cho đến khi tới gần Thanh Hải, tôi vẫn có cảm giác bản thân giống như là đang nằm mơ vậy. Hiện tại điều tôi lo lắng chính là ngày hôm qua bản thân đã dày công chuẩn bị tiếp cận đùa giỡn anh Nhiếp, đoán chừng lại vì Lục Kính Đình khu khư cổ chấp mà bỏ lỡ mất. Tới Thanh Hải đã hơn một giờ chiều, tôi dự tính thời gian vẫn còn đủ để dẫn theo Tần Gia Kiệt ngồi lên máy bay khứ hồi. Cho nên khi vừa xuống xe, tôi lập tức đợi Kính Đình hạ cánh, nhanh chóng đưa tôi đến bên cạnh Tân Gia Kiệt. Nhưng mà anh trước hết lại để cho A Vương đưa chúng tôi đến trước cổng một tòa nhà lớn, sau đó lại ra lệnh cho A Vương xách hành lý trở về. Tôi nhìn vào tòa nhà cao ngất ngưỡng trước mặt, cho rằng Tần Gia Kiệt đang ở chỗ này, cho nên mới đi theo Lục Kính Đình lên lầu năm, không ngờ trên lầu năm lại là một nhà hàng Tây sang trọng. Trong nháy mắt khi tôi vừa bước vào cửa, lập tức ngửi thấy một mùi thơm độc đáo, kết hợp thêm tiếng đàn violon mềm mại kéo dài, du dương trầm bổng. Phong cách xung quanh rất lãng mạn nhưng lại không mất đi vẻ trang trọng. Lục Kính Đình dẫn tôi đi tới một vị trí cập cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn xuống dưới, thấy được một phần của thành phố phồn hoa, tầm nhìn rất tốt, phong cảnh cũng làm cho người ta cảm thấy quen thuộc. Chính là chỗ này, nơi làm cho cả cha lẫn mẹ tôi đều chết. “Em muốn ăn gì?” Lục Kính Đình đẩy thực đơn đến trước mặt, cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi. Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, lại nhìn bốn phía xung quanh một vòng, sau đó đẩy thực đơn ra: “Không ăn, Tân Gia Kiệt đâu?” “Em đã không cho tôi mặt mũi như vậy mà còn muốn yêu cầu gặp người à?" Anh ta nhưởng mi, giọng điệu đột nhiên lạnh xuống. Lông mày tôi thoảng cái khẽ giật, bất đắc dĩ cầm thực đơn lại đây, tùy tiện gọi một vài món, lúc này mới dẫn lại tính nết của bản thân, hỏi anh: “Hiện tại có thể nói cho tôi biết được chưa? Tân Gia Kiệt đầu rồi?” “ở Thanh Hải. Tôi vừa định mở miệng hỏi anh khi nào mới dẫn tôi đi thì anh đột nhiên lại thốt ra một câu, cắt ngang lời nói kế tiếp của tôi: “Bây giờ tôi không muốn nghe em nói về chuyện của Tân Gia Kiệt. Trước khi chưa tiếp xúc được với người, em vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời tôi nhiều hơn một chút mới tốt. Tôi không phản bác được gì, miệng méo xẹo, rầu rĩ uống một ngụm nước, nghe anh tiếp tục nói: “Lúc trước cũng là ở Thanh Hải, tôi và em cũng đã có một hồi điên cuồng” Anh ta vẫn còn rất trẻ, lại đột nhiên nói tới chuyện “lúc trước”, thiếu chút nữa làm cho tôi nghĩ rằng người đang ngồi đối diện mình chính là một ông già. Mặc dù còn chưa có làm rõ, nhưng tâm hồn tôi lại thần kỳ cảm giác được, ý của anh ta là muốn chỉ chuyện hai chúng tôi đi lấy giấy chứng nhận kết hôn. Đầu ngón tay tôi dừng lại, có chút luống cuống, bất an nhìn ra ngoài cửa sổ, theo trí nhớ mò mẫm ly thủy tinh bên cạnh tiếp tục uống một ngụm nước. Nước lạnh tiến vào trong cổ họng, dưới ánh mắt nồng nhiệt của anh, đợi đến khi vào trong bụng một hồi mới trở nên nóng rực, thiêu đốt dạ dày tôi tới mức phát đau. “Lần này còn dám tiếp tục điên cuồng lần nữa hay không đây?” Anh nói xong cũng không biết tại sao, vừa nói chuyện đồng thời cũng chìa tay ra bao lấy mu bàn tay đang run run cầm cái ly của tôi. Là anh ta ép xuống cái phần run rẩy rất nhỏ kia. Tôi sững sờ nhìn những ngón tay xương khớp rõ ràng đặt trên mu bàn tay của bản thân, những ngón tay hết sức xinh đẹp, thon dài cân xứng làm cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn sang một cái là không thể rời mắt được. “Nhiệm vụ của Chu Phong đã hoàn thành rồi. Đoán chừng mấy ngày sắp tới anh ta sẽ trở về Thanh Hải, mà anh ta và cô chủ nhà họ Triệu đoán chừng cũng không thể ly hôn được. Lúc trước anh ta đã phản bội em rồi, vậy nên em cứ đi theo tôi đi.
Những điều mà anh nói tôi đều biết cả, nhưng điều tôi không biết chính là tại sao Lục Kính Đình lại nói ra một câu cuối cùng. Anh đã biết rõ thái độ hiện tại của tôi đối với anh, hà tất gì phải vẽ vời cho thêm chuyện như vậy. Tôi im lặng một hồi, bất thình lình cong khỏe môi lên, rút cái tay từ trong nắm tay kia về, mặt mày cong cong nhìn sang anh: “Cậu ba Lục, chẳng phải anh cũng là người sắp kết hôn rồi hay sao? Để tôi đi theo anh, vậy chẳng phải là đi làm tình nhân bên ngoài của anh à? Hay là cứ làm người của riêng anh đây?” Lục Kính Đình nhíu chặt chân mày, ánh mắt thay đổi: “Chỉ cần em có thể trở về, cuộc hôn nhân này cũng có thể không cần kết!” Tôi nở nụ cười, cười lên ha ha vài tiếng, cổ họng chứa đầy thứ nước lềnh bềnh chua xót. Từ sau khi tôi rời đi, anh luôn chần chừ ở lại bên cạnh tôi, vẫn luôn muốn tôi quay lại. Nhưng mà nếu như tôi quay lại thì có thể làm gì được chứ? Để đối mặt với bốn bức tường và dây xích kia sao? Để bị giam cầm lần nữa ư? “Tân Ái Phương?” Anh dè dặt gọi tôi một tiếng, khiến cho tôi ngừng cười. Tôi châm chọc khiêu khích nói: “Lần đầu tiên chính là ông cụ Lục, người đã tin tưởng và tín nhiệm anh nhất đi giúp anh trộm sổ hộ khẩu về nhưng thứ dùng để lấy ra trao đổi chính là một cái mạng. Lần này anh nghĩ mình vẫn còn có thể trộm được sổ hộ khẩu nữa hay sao, rồi sau đó lại tiếp tục dẫn tôi đi đăng ký lại một lần nữa có đúng hay không?” “Nếu như em dám đi đăng ký một lần nữa, lần này, tôi sẽ dùng bản lĩnh của mình đích thân đi lấy cuốn sổ kia ra. Anh ta nói lời son sắt, khiến cho tôi suýt chút nữa đã tin. Có điều tôi đã nhìn quen tất cả biểu tình của anh ta, có cao hứng, có nghiêm túc, cũng có phần nộ và bị thương, đến cả bản thân tôi cũng hoàn toàn mơ hồ, không biết những biểu hiện mà anh ta thể hiện ra ngoài đến cùng là thật hay là giả đây. Có lẽ là do thực sự tổn thương từ quá lâu rồi, cho nên tôi cũng không định suy đoán thêm nữa. Đầu bả vai tôi run lên, tôi cười cười, thản nhiên nói: “Hay là thôi đi, Kiều Lam mà anh muốn cũng đã trở lại rồi. Nếu đã có bản lĩnh đi trộm sổ hộ khẩu thì không bằng cứ kết hôn với cô ta đi. Mặc dù các người trên danh nghĩa vẫn là anh em, nhưng mà việc giúp cho Kiều Lam chỉnh sửa một cái thân phận đối với anh mà nói không hề khó đúng không? “Tôi và cô ta... Lục Kính Đình vội vàng muốn giải thích, nhưng mà tôi đã nghe mệt rồi. Đúng lúc đồ ăn được bưng lên, tôi vừa nói bò bít tết vừa lấy chén đĩa từ nhân viên phục vụ đưa tới, lập tức miệt mài cắt một miếng đưa vào trong miệng. Hương vị thơm ngon tinh khiết, đầy đủ hương vị là thế, nhưng khi xuống tới cổ họng lại giống như bọt biển bị nghẹn lại. "Ai, Ái Phương, tôi chưa bao giờ thấp kém đến mức muốn níu giữ một người ở lại. Nếu như em không biết quý trọng cơ hội lần này, chúng ta thật sự sẽ không còn có sau này nữa. Không phải đã có một lần như vậy rồi sao? Tôi đã sắp tập mãi thành quen rồi. Không chắc chắn cũng không phản đối, bởi vì từ khi cô Phương và Tần Thiên Khải nói những lời đó ra, khoảnh khắc ấy, tôi đã mơ hồ biết rằng tôi và Lục Kính Đình cắt không dứt được, mà càng sửa thì lại càng loạn, sau này cơ hội tiếp xúc lại càng nhiều hơn. Tôi chỉ nhàn nhạt cười, không nói chuyện, cúi đầu im lặng ăn tảng thịt bò trong đĩa. Thật lâu sau đó, tôi và anh đã xử xong bữa trưa, anh dẫn tôi trở về căn phòng trong biệt thự ở Thanh Hải, nói là để cho tôi nghỉ ngơi một ngày, ngày mai anh sẽ đưa tôi đi gặp Tân Gia Kiệt. Tôi đã từng nghĩ đến việc thúc giục anh, nhưng mà lúc tôi vừa mở miệng chuẩn bị nói, tôi lại nhớ tới những lời mà anh nói ở trong nhà hàng, buộc tôi phải miễn cưỡng dừng lại những lời nói tiếp theo. Tôi yên tâm ở trong biệt thự một đêm, đợi đến ngày hôm sau. Tôi đã thức dậy từ sớm, chờ anh dẫn tôi đi đón người. Lục Kính Đình thật ra rất biết giữ lời hứa, anh dẫn tôi lên xe, chỉ có hai người chúng tôi, sau đó một đường đi thẳng, đi về phía những con hẻm nhỏ tương đối hẻm lánh ở chỗ này. Tôi thấy bầu không khí có chút không ổn, trong lòng cũng cảm thấy bất an, siết chặt bàn tay trước ngực trái hỏi anh muốn đi đâu.
Anh vẫn không dời mắt tập trung nhìn về phía trước, xe chạy với tốc độ rất nhanh, liên tiếp quẹo rẽ mấy lần, khiến cho tôi bị lắc lư đến choáng váng. "Không phải em muốn đi gặp em trai sao? Tôi đưa em đi. “Ở một nơi hẻo lánh như vậy sao?" Tôi không tin, lập tức cao giọng lên mấy phần. Anh trả lời tôi bằng một cái gật đầu thật mạnh, sau đó mới nói: “Khu vực này là địa bàn của anh em nhà họ Long. Bọn họ kinh doanh sòng bạc và quầy hàng buôn bán quà vặt, không khác gì với chợ đen ở Hương Hải, chỉ là có hơi loạn thôi” Anh vừa giải thích tình huống vừa nhìn tôi liếc mắt một cái: "Người của tôi ở chỗ này bỏ ra một chút cho vay nặng lãi, cần tịch thu trở về, tôi mới cho em trai của cô dẫn người tới đây để thu” Không thể không nói dã tâm của Lục Kính Đình thật sự rất ghê gớm, một người sắp không giữ được mà anh vẫn còn dám sử dụng. Có điều lúc mà tôi tưởng tượng đến khu chợ đen ở bên Hương Hải còn hỗn loạn hơn, trong lòng của tôi không ngừng đánh trống bỏi, lỡ như Tân Gia Kiệt chọc vào một vài ông lớn, chỉ sợ sẽ không thể lành lặn trở về được. Quả nhiên, sợ cái gì thì cái đó đến. Khi tôi và Lục Kính Đình đến địa điểm chỉ định, xung quanh đang tụ tập một đám đàn ông, tất cả đều cởi trần cánh tay, lộ ra hai đầu cơ bắp tay có hình xăm. Một gã trông dáng vẻ bặm trợn tịch thu điện thoại di động của bọn họ, mỗi một tên đều có thân hình to lớn vạm vỡ, mặt mày dữ tợn, trên người lộ ra thần sắc hung ác, vừa nhìn đã biết là một đám đầu đường xó chợ hỗn tạp. Mà ở giữa đám người này, tôi nhìn thấy thân hình cao gầy như gỗ bách của Tân Gia Kiệt, vững vàng ổn định đứng ở trung tâm, bên cạnh nó còn có mấy người đàn ông giống như vậy đang ẩn mình, trong đó có một người là Nghĩa. Đối lập với những kẻ mình đầy cơ bắp này, bọn người Tần Gia Kiệt vừa nhìn đã thấy có vẻ yếu thế hơn hẳn. “Trở về nói với ông chủ của các người, những kẻ dám ở trên địa bàn bên này của anh Long giương oai còn chưa được sinh ra trên đời này đâu!” Chúng tôi vừa mới xuống xe, bất chợt nghe thấy giọng nói vang vọng của một người đàn ông từ trong đám người truyền tới. Tất cả bọn họ đều chen chút bên trong ngõ nhỏ, Lục Kính Đình để xe ở trên lề đường quốc lộ, cho nên cũng không có kinh động đến người bên trong. Tôi phóng mắt nhìn qua, người vừa lên tiếng một gã đàn ông mặc áo ba lỗ màu trắng hơi mập, gã ta có một cái bụng phệ, trên tay đang cầm một con dao mổ heo, phối hợp với đám lông trên ngực của gã, giống y hệt như một gã đồ tể vậy. Mà người đàn ông đang nép sát bên cạnh gã ta, lớn lên trông rất bình thường, đoán chừng có lẽ là cậu hai nhà họ Long. “Xem ra đã nhiều ngày không có đến thăm Anh Long, giọng điệu của anh đây đúng là càng lúc càng lớn lối rồi.” Lời nói không nóng không lạnh của Lục Kính Đình từ phía đầu ngõ truyền qua, lập tức tập trung ánh mắt của tất cả mọi người sang đây. Chỉ trong thoáng chốc, tôi có một loại cảm giác giống như bị lưỡi dao cọ rửa qua, vội vàng chạy đến núp sau lưng Lục Kính Đình, để anh chẳn trước nửa người của bản thân. “Ai, ha ha, hóa ra là cậu ba. Thật đúng là không có tiếp đón từ xa, ngài không phải là đang ở Thanh Đông hay sao? Làm sao lại có thời gian rảnh rỗi đi tới thành thị phía Nam này vậy?” Anh Long nhìn thấy người tới, vẻ mặt lập tức chuyển sang tươi cười, bước ra khỏi đám người, đôi mắt lớn chừng bằng hạt đậu của anh ta quả thực nhìn thế nào cũng không thấy có được bao nhiều thành ý. Con dao phay trên tay anh ta cực kỳ sắc bén, mặt ngoài bóng lưỡng trơn tru in dấu hẳn lên mặt tôi và Lục Kính Đình không sót một tia, chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy lạnh sống lưng. “Người của tôi đến đây để thu tiền, nhưng tôi lại nhận được tin tức nói rằng anh Long cố ý vì chuyện này mà ra mặt, thế cho nên tôi mới đến đây để điều chỉnh lại.” “Ha ha, người nào không có mắt dám nói như vậy chứ? Đây không phải là châm ngòi ly giản hay sao? Chúng tôi luôn cực kỳ tin tưởng lời nói của cậu ba ngài, hoàn toàn không có bất cứ nghi ngờ gì, làm sao lại có ý kiến gì cơ chứ?" Anh Long chân chó đi tới, khuôn mặt đầy
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]