“Cái gì? Phương Diệp, loại chuyện này không phải là chuyện đùa!” Kiều Lam hỗ to một tiếng, không chỉ cô ta như vậy, kể cả tôi cũng nghẹn họng nhìn trân trối, câu vừa rồi đã làm người ta chấn kinh, đằng sau câu này tôi hoàn toàn không biết còn có chuyện này.
Tôi sững sờ nhìn cô Phương, đồng thời cô ta cũng liếc mắt nhìn tôi, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau cô ta liền nở nụ cười với tôi, giống như đang nói với tôi, để tôi thuận theo ý của cô ta.
Mặc dù không biết cô ta có nói thật hay không, nhưng tôi vẫn không phản bác lại lời cô ta, lẳng lặng quan sát biểu tình của Kiều Lam.
Cô ta cười khẽ một tiếng: “Vì sao nhìn ra lời tôi nói là nói giỡn?” "Bố cô không thể đồng ý chuyện đó. Kiều Lam nhấn mạnh, cho tôi một ánh mắt giận giữ, sắc như đao.
Bả vai tôi run rẩy, không cần nghĩ cũng biết lời cô ta là đúng.
Nhưng cô Phương cũng không chấp nhận, một bộ dạng trong lòng đã có dự tính, liên tục lắc đầu cười nhẹ: "Vậy tôi mỏi mắt mong chờ. Kiều Lam tức giận, khuôn mặt vẫn dĩ không cần trang điểm quá nhiều đã rất tinh xảo. Nhưng bởi vì tức giận, sắc mặt xanh mét, khiến giá trị nhan sắc bị kéo thấp xuống không ít.
Cô ta nghiến răng không cam tâm, vung tay "Hừ, đừng quên, tôi vẫn đang mang trong mình đứa con của nhà họ Phương.”
Nói xong xoay người rời đi.
Người đã đi rồi, nháy mắt lúc cửa đóng lại, cả căn phòng đều im lặng xuống.
Cô Phương thở dài một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508631/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.