“Cái gì? Phương Diệp, loại chuyện này không phải là chuyện đùa!” Kiều Lam hỗ to một tiếng, không chỉ cô ta như vậy, kể cả tôi cũng nghẹn họng nhìn trân trối, câu vừa rồi đã làm người ta chấn kinh, đằng sau câu này tôi hoàn toàn không biết còn có chuyện này. Tôi sững sờ nhìn cô Phương, đồng thời cô ta cũng liếc mắt nhìn tôi, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau cô ta liền nở nụ cười với tôi, giống như đang nói với tôi, để tôi thuận theo ý của cô ta. Mặc dù không biết cô ta có nói thật hay không, nhưng tôi vẫn không phản bác lại lời cô ta, lẳng lặng quan sát biểu tình của Kiều Lam. Cô ta cười khẽ một tiếng: “Vì sao nhìn ra lời tôi nói là nói giỡn?” "Bố cô không thể đồng ý chuyện đó. Kiều Lam nhấn mạnh, cho tôi một ánh mắt giận giữ, sắc như đao. Bả vai tôi run rẩy, không cần nghĩ cũng biết lời cô ta là đúng. Nhưng cô Phương cũng không chấp nhận, một bộ dạng trong lòng đã có dự tính, liên tục lắc đầu cười nhẹ: "Vậy tôi mỏi mắt mong chờ. Kiều Lam tức giận, khuôn mặt vẫn dĩ không cần trang điểm quá nhiều đã rất tinh xảo. Nhưng bởi vì tức giận, sắc mặt xanh mét, khiến giá trị nhan sắc bị kéo thấp xuống không ít. Cô ta nghiến răng không cam tâm, vung tay "Hừ, đừng quên, tôi vẫn đang mang trong mình đứa con của nhà họ Phương.” Nói xong xoay người rời đi. Người đã đi rồi, nháy mắt lúc cửa đóng lại, cả căn phòng đều im lặng xuống. Cô Phương thở dài một hơi, ngồi xuống ghế số pha, ngón tay đùa nghịch ly trà trước mặt: “Nếu lời cô ta nói là thật, vụ kiện này quả thực giải quyết không xong. Tôi quay đầu nhìn cô ta, trầm mặc, nói: “Đứa nhỏ mặc dù còn tồn tại, cũng không phải là của nhà họ Phương. Trước mắt cô Phương sáng ngời, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn tôi, kinh ngạc hỏi: “Cô biết cái gì sao?” “Ừ” Tôi không nhiều lời, không phải bởi vì không thể nói với cô Phương, mà là bản thân cũng không nguyện ý nói ra sự thật đó. “Được rồi, vẫn là biện pháp cũ, ra tay từ phía cậu ba Lục, xin nhờ cô Tôi gật đầu, vốn muốn hỏi một chút lời cô ta vừa nói có phải là sự thật không, nhưng lại thay đổi suy nghĩ, ông Phương ghét tôi không phải là chuyện ngày một ngày hai, mặc dù ở trong tù tay không dài như vậy, cũng không thể nhận tôi làm con gái, còn để tôi thừa kế Hồng Lâu này. Cuối cùng, tôi cũng không rối rắm những chuyện này nữa, hàn huyện với cô Phương hai câu, cũng rời đi. Tôi đoán được Kiều Lam sẽ ở bên ngoài chặn đường tôi, nhưng không nghĩ đến cô ta sẽ đột nhiên tập kích. Tôi vừa rời khỏi cánh cửa xoay tròn, một luồng gió liền đón đầu mà đến. Tôi quay đầu nhìn lại, ánh mắt còn chưa nhìn thấy hình dạng hoàn toàn của người đó, đã bị quăng một cái tát không hiểu ra sao. Cái tát rất mạnh, khiến đầu tôi choáng váng. “Tân Ái Phương, không ngờ đến, tất cả là thủ đoạn của cô." Giọng nói bén nhọn của Kiều Lam đâm từ bên mạn sườn truyền đến. Tôi ôm gò má nóng rát, xoay đầu nhìn qua gương mặt phẫn nộ và ánh mắt khinh thường đó. “Cô Kiều, nói về thủ đoạn, tôi chỉ có thể xem như múa rìu qua mắt thợ thôi.” “Cô có ý gì?” Tôi xoa xoa gò má, một bàn tay thuận lợi tìm kiếm trong túi, chuẩn bị lấy điện thoại ra, không nghĩ bị cô ta nhìn thấu, một cái tát đập vào trên tay tôi, điện thoại đúng lúc trượt xuống, lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất.
Tôi thản nhiên liếc mắt một cái, không để ý, chỉ cảm thấy ngón tay bị đánh đỏ lên thực sự rất đau. “Nếu tôi thật sự dùng ám chiêu, phỏng chừng cũng sẽ không bị cô Kiều ức hiếp đến chết rồi.” Tôi khịt mũi xem thường, kh lưng nhặt lên điện thoại đã bị cô ta giẫm hai chân lên, cũng may cô ta dùng lực không lớn, điện thoại chưa hư hại gì. Chỉ là dấu chân trên mặt điện thoại rất rõ ràng, khiến tôi nhăn mày không vui. Vừa lúc cô ta muốn nói thêm một câu liền đặt điện thoại trên quần áo của cô ta để lau. Vẻ mặt Kiều Lam dữ tợn cúi đầu, nhìn thấy trên áo quần sạch sẽ của mình xuất hiện một khoảng bụi bẩn, thất thanh kêu lên, còn chuẩn bị đẩy tôi ra. Tôi đã có phòng bị từ sớm, xoay người né tránh. “Cô Kiều, làm người đều có điểm giới hạn, tôi không phải là Tân Ái Phương trước đây nữa đâu. Tôi khinh bỉ nhìn biểu tình phát rồ phát điên của cô ta, tâm tình rất tốt, thừa dịp cô ta đang chú ý áo quần của mình, chuẩn bị rời đi. Vừa đi được hai bước, giọng của cô ta từ đằng sau truyền tới: “Tân Ái Phương, Hồng Tuyết lâu là anh Lục cần, cô làm như vậy, anh Lục sẽ không bỏ qua cho cô.” Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, không tự chủ được tạm dừng bước chân, đang muốn tiến thêm một bước, đúng lúc Lục Kính Đình gọi điện thoại đến. Tôi cười nhạo một tiếng, trong lòng lạnh lẽo. Tôi quang minh chính đại giương màn hình điện thoại lên cho cô ta xem: "Cô xem, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Nhưng, chỉ sợ sau này giữa tôi và Lục Kính Đình, đều không có chỗ cho Kiều Lam cô chen chân được vào đâu” “Cô có ý gì? Này Tân Ái Phương, cô nói rõ cho tôi.” Cô ta không khống chế được hét lên, muốn đuổi theo tôi, nhưng tôi đã sớm chặn được một chiếc xe, nghênh ngang rời đi. Lúc nhận điện thoại, đúng lúc tôi nâng cao âm lượng làm cải tạm biệt với Kiều Lam. “Alo?” “Sao lâu như vậy mới nhận điện?” Lục Kính đình không kiên nhẫn hỏi tôi, giọng điệu cùng ngày trước không thay đổi gì. “Vừa rồi có chút chuyện, anh nói đi.” Ngữ điệu tôi lạnh lùng thản nhiên, vừa rồi bởi vì không khống chế được hành vi của Kiều Lam, độ cung nơi khỏe môi nhịn không được cong lên cũng từ từ hạ xuống. Lục Kính Đình trầm mặc, hỏi tôi trước đó có phải gọi điện thoại cho anh không, có chuyện gì tìm anh sao. Tôi biết Kiều Lam sẽ không nói với anh ta, nhưng lâu như vậy mới phản ứng lại mà gọi điện thoại cho tôi, cũng đủ khiến người ta trong lòng nguội lạnh. “Em trai tôi, anh đã đồng ý với tôi rồi, lúc nào thả người?" Anh ta không nói một lời, qua một hồi rất lâu, lâu đến nỗi tôi tưởng đối phương đã tắt điện thoại với tôi, mới nghe thấy giọng nói kỳ quái của anh ta: “Chuyện tôi đáp ứng em nhất định sẽ làm được, nhưng người, thì em phải tự mình đến nhận. Tôi biết, Lục Kính Đình chưa bao giờ coi trọng chữ tín đối với tôi, từ lúc anh ta đáp ứng thả em trai tôi, tôi liền đoán được loại tình huống này. Tôi xiết chặt điện thoại, giọng nói thêm mấy phần nặng nề, hỏi anh ta: “Lục Kính Đình, tôi không có thời gian dây dưa với anh, thả em trai tôi ra, tôi sẽ tìm người đến đón nó.” “Nhưng tôi thì lại có thời gian dây dưa cùng em, chính mình đến, nếu không đừng trách tôi không thả người. Lúc trước cũng là em đưa em trai em đến đây, mọi việc đều có đầu có đuôi, trình tự vẫn là phải làm.” Đối với lời nói bịa đặt rất nghiêm túc của anh ta làm cho tôi sợ hãi than trong đầu, bất đắc dĩ đỡ lấy cái trán. Cắn răng đáp ứng, còn hỏi anh ta ngày mai có thời gian không, đến lúc đó giao nhận một chút. Anh ta đáp ứng. Đợi sau khi tôi cúp điện thoại, tôi không cố ý nhìn thời gian cuộc gọi trên điện thoại, hai người chúng tôi chỉ nói mấy câu ngắn ngủn, lại bất tri bất giác tổn hơn nửa tiếng đồng hồ. Xe cũng đã dừng lại dưới bệnh viện. Sau khi xuống xe, lúc tôi nghĩ đến Hồng Tuyết lâu, lời Kiều Lam nói, cô ta nói bản thân đang mang đứa con của nhà họ Phương. Nếu tôi có thể lấy được chứng nhận sinh non của cô ta, có phải hay không, có phải hay không toàn bộ đều dễ nói hơn?
Nghĩ đến đây, tôi gọi điện thoại cho Văn Thành, để anh ta đi bệnh viện trung tâm thành phố nghĩ biện pháp lấy bệnh án của Kiều Lam một chút. Hiệu suất làm việc của Văn Thành rất tốt, sau khi tôi giả dạng thành bệnh nhân nằm ở bệnh viện, anh ta đã gọi điện thoại đến, cũng là kết quả mà tôi muốn: “Cô chủ, dựa theo phân phó của cô đã lấy được rồi. “Có phải chứng nhận sinh non không?” “... cái này.” anh ta do dự một lát, nói không phải, mà là cảm mạo bình thường mà thôi. Tôi lập tức rất thất vọng, thoáng cái mất phương hướng. Nhưng vừa nghĩ lại, có lẽ đây là chứng nhận bên ngoài, là Lục Kính Đình vì muốn bảo vệ danh dự của Kiều Lam mới cố ý làm chứng cứ giả. Liền chuẩn bị mở miệng nói Văn Thành điều tra sâu thêm. Không nghĩ đến một câu nói của Văn Thành khiến tôi hoàn toàn ngây ngốc: “Nhưng, phía bệnh viện tỏ vẻ, người này từng có ngụy tạo chứng cứ say thai." Đầu ngón tay tôi chấn động, chưa từng cảm thấy trong phòng bệnh lại yên tĩnh như vậy. Sau khi sửng sốt một hồi lâu, mới điều chỉnh tốt tâm tư, thản nhiên nói: “Tôi biết rồi. Nói xong cúp điện thoại. Bây giờ xem ra, Kiều Lam không có sinh non cũng không có thai, tất cả là vì tranh thủ sự thương hại của Lục Kính Đình, tăng thêm hiểu lầm của Lục Kính Đình đối với tôi cho nên tạo ra cảnh tượng giả dối. Tôi cười nhạo một tiếng, cười tâm tư thâm trầm của cô ta. Nhưng cô ta nếu đã có thể nói ra việc vác cái bụng lớn đi tòa án muốn phân chia tài sản, dự là thật sự mang thai rồi. Nghĩ đến điểm này, trong lòng tôi càng hung hãng cứng lại. Dựa vào cái gì cô ta có thể lợi dụng mang thai đạt được quyền lợi, còn tôi chỉ muốn sinh con xong thì phải rời đi nơi này, lại rơi vào kết cục này. Không chỉ là đố kị khiến tôi điên cuồng, còn có phẫn nộ và không cam tâm, tôi mang một phần thiện lương, lại trơ mắt nhìn nó chết ở trong bụng, từ trong người tôi tách ra. Loại đau đớn đó, giống như lột da róc xương. Đêm dài đằng đẳng, tôi một đêm cũng không thể an giấc, đợi đến khi sắc trời hôm sau hửng sáng, tôi trực tiếp lên đường, vừa trên đường đến Lục Kính Đình bên đó, vừa gọi điện thoại cho anh ta. Đợi sau khi anh ta nhận điện thoại, nói rõ tôi đã đi tới, để anh ta chuẩn bị tốt. Chẳng biết tại sao anh ta lại hỏi tôi hành lí cầm hết chưa. Tôi buồn bực nhấc mắt lên, nhìn phong cảnh tán loạn ngoài cửa xe, ổn định một chút mới hỏi anh ta tại sao lại hỏi như vậy. Anh ta cái gì cũng không nói, chỉ phát ra một trận cười kỳ quái, sau khi cười xong mới nói để tôi đến biệt thự, anh ta đợi tôi. Lúc ấy bởi vì tiếng cười này khiến tôi cảm thấy sởn tóc gáy, đợi sau khi đến, tôi mới biết cảm giác bất an trong lòng tôi là chính xác. Đến cổng biệt thự, Lục Kính Đình đang đứng đợi bên cửa, đang giám sát A Vương chuyển đồ. A Vương từ trong phòng xách ra hai cái va li, đặt ở cấp sau xe, xem ra là muốn đi xa. Tôi phẫn nộ đi qua, đúng lúc A Vương cũng lên xe khởi động xe. “Đến đây, đi thôi. Lục Kính Đình từ cổng mà đến, nói hai câu đơn giản, thì kéo tôi lên xe. Đầu tiên tôi chưa phản ứng lại, thuận theo một đường, đợi lúc lên xe, nắm lấy cửa xe không đi vào “Đợi đã, anh có ý gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]