Tôi khó có thể giải bày, muộn màng nhận ra mà rụt chân về.
Mà Kiều Lam cũng từ bên kia chạy đến, cầm lấy chiếc váy lụa bị rách, cau mày nói: "Chiếc áo cưới này e là không thể dùng được nữa rồi."
Vẻ mặt cô ta thương tiếc, nhưng mặt mày lộ vẻ cười, khi nhìn về phía tôi dường như hả hệ trên nỗi đau người khác.
Lục Kính Đình thâm trầm trừng tôi, vẫn không quên hỏi Tôn Ly có sao không, ánh mắt lo lắng nhìn qua nhìn lại trên người cô ta.
Tôn Lý lắc đầu, cũng có chút tiếc nuối mà cầm lấy váy của mình, bị xé rách đến nỗi không thành hình dạng, giống như bản thành phẩm của vảy cưới vậy.
Bởi vì ngã xuống nên trên vảy dính phải bụi đất. "Cô Tân, chiếc váy cưới này là hàng đặt làm riêng có giới hạn, tôi nghĩ cô nên giải thích đi." Người trong cuộc không nói gì, ngược lại thì Kiều Làm nhạc nhờ tôi đầu tiên, trong tay đang cầm chiếc váy lụa bị rách với dáng về chuyện đương nhiên,
Lòng bàn tay tôi năm chặt, chiếc váy này vừa nhìn đã thấy có giá trị không nhỏ, tôi làm sao bồi thường noi?
Lục Kinh Đinh buông Tôn Ly ra, đến trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống tôi, chất vấn: "Vừa nãy có phải là em cố ý đẩy ngã Tôn Ly không?" "Hả? Tôi không có chuyện gì làm à? Tại sao phải đẩy cô ta?"Về mặt tôi cũng không hiểu vì sao, dưới ảnh mắt thẩm thuỷ của anh ta có cảm giác không chút sức lực giãy giua.
Tôn Ly cũng đi tới kéo Lục Kinh Đỉnh nói rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508575/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.