Bộ dạng bây giờ của cô ta làm tôi tưởng tượng đến những oán phụ độc ác, cô ta biết rằng mình không thể oán trách ai, cho nên cô ta đã trút giận lên người tôi.
Tôi trừng mắt nhìn lại cô ta mà không chút rut rẻ: "Cho dù không thuộc về tôi, nhưng cũng không thuộc về cô? Cô Kiểu đang ở đây oán trách tôi, không bằng là nên nghĩ cách đối phó với cô Tôn như thế nào đi. Cô ta không phải là tôi, không dễ để cho cô đùa giỡn đầu."
Kiều Lam bị lời nói của tôi làm cho không nói nên lời, sắc mặt tím ngắt, nắm lấy tóc trên trán tôi, thô lỗ giơ tay lên, làm cho tôi bất đắc dĩ khàn giọng ngắng đầu lên, nhìn trần nhà màu nâu nhạt phía trên. "Hừ, cô không cần lo chuyện của tôi, nhưng nếu như cô, không nghe lời cảnh cáo của tôi, đừng trách tôi độc ác."
Tôi bật cười, có khi nào cô ta không tàn nhân? Chẳng phải chuyện tôi bị sảy thai, làm cho tôi phải tận mắt chứng kiến con chết trước mặt mình không phải do một tay cô ta làm hay sao? Hay không phải cô ta đã phản bội bố mẹ tôi, khiến tôi phải đơn độc một mình
Nhìn thấy khuôn mặt của cô ta bây giờ, tôi hận không thể lấy một con dao làm bếp giết chết cô ta. "Cô cười cái gì vậy?" Kiểu Lam bị tiếng cười của tôi làm cho giật mình, giọng điệu có chút hoảng hốt. “Không có gì đâu, chỉ là" tôi dừng lại, nhấc đầu gối lên, thúc ẩn vào phần yếu nhất của hạ bộ cô ta một cách không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508574/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.