Tôi thậm chí còn không kịp ngăn cản, mọi đồ đạc cá nhân đều bị lộ ra trước mắt người ngoài. Trong chớp mắt, tôi nổi cơn thịnh nộ, nhưng chỉ có thể siết chặt năm đám mà im lặng. Kiểu Lam thấy tôi không ngăn lại thì nói một câu xin thử lỗi, rồi ngồi xổm xuống lục lại đồng hành lý của tôi. Vậy nhưng, cuối cùng cô ta vẫn không thể tìm được thứ bầu vật mà mình muốn. Tôi theo dõi động tác lục lại của cô ta, có nhắc nhờ bản thân phải kiểm chế, mấy người xung quanh cũng nhìn chăm chăm vào động tác tay cô ta mà không chớp mắt. Cô ta thậm chí còn không buông tha cho đống quần áo. Nhưng khi lục đến lớp quần áo cuối cùng thì bỗng thấy có điều bất thường, cô ta dừng tay lại, ngắng đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười vừa xảo quyệt, vừa hời hợt. Nụ cười ấy như thể một ảo giác vậy. Tôi bỗng thấy hồi hộp, nhìn tay có ta móc một vật là ra từ đồng quần áo của tôi. Trong khi có ta định lấy nó ra ngoài, tôi vội vàng ngăn lại: "Chờ chút đã, nếu có lấy để trong vali của tôi ra, thì dù sao cũng không được chạm vào trực tiếp, để tránh phá hảng chứng cứ quan trong một cách đáng tiếc." Vừa nói, tôi vừa tiện tay móc hai tờ giấy ra đưa cho có ta. Kiểu Lam hơi mím môi, cô ta ung dung lấy món đồ bên trong ra, quả nhiên là châu báu Bắc Minh. Thấy ánh sáng kỳ lạ ảnh lên từ thứ đó, tôi thấy hơi choáng váng, hoa mắt, nhưng trong lòng lại chủng xuống. Kiều Lam như thể đang khoe khoang với tôi vậy, cô ta cầm châu báu lên cho mọi người xem, sau đó mang đến trước mặt tôi, hỏi tôi có muốn giải thích hay không. Tôi không thừa nhận: "Trước hết không nói đến chuyện vì sao tôi phải trộm châu báu. Nhưng tại sao tôi trộm rồi lại còn để nó ở chỗ này để chở cô đến bắt?" "Có lẽ cô trộm châu báu là để bán đổi thành tiền, dù sao thì bộ váy cưới ngày hôm nay cũng không hề rẻ, với điều kiện của cô thì không thể nào đáp ứng nổi. Còn câu thứ hai mà cô Tân nói, tôi không hiểu, chẳng phải bây giờ có đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc để rời đi sao?" Kiểu Lam nghiêm nghị đáp trả câu hỏi của tôi, châu báu trên tay chính là chứng cứ tốt nhất. Ánh mắt là thường của những người có mặt ở hiện trường đều nhìn tôi với vẻ nghi ngờ. Tôi nhìn về phía Lục Linh Đình theo bản năng, anh cũng nhìn tôi chăm chăm, nhưng vẻ mặt kia hết sức phức tạp, người thường khó có thể hiểu được. Tôi cũng không biết liệu anh có tin lời Kiều Lam hay không. Tôi bị Kiểu Lam đáp lại như thế thì á khẩu, không thể trả lời được, tôi im lặng hồi lâu không lên tiếng. Cô ta bắt lấy cánh tay tôi một cách tự tin, rồi lạnh lùng nói: "Cô Tân, dù trước đây tôi cũng có chút quen biết với cô, nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến Bắc Minh của chúng ta, mà còn có liên quan tới anh Đình. Vậy nên, tôi chỉ có thể đưa cô đến cục công an ngồi một lúc." Tôi hất tay cô ta ra, lùi về phía sau rồi cười nhạt: "Tôi chưa từng đụng đến vật kia, nếu như cô Kiều thấy tôi là thủ phạm thì chắc hẳn cũng không ngại kiểm tra dấu vân tay, xem xem rốt cuộc từng có những ai đụng đến nó." Đây cũng là cách để cô ta lưu lại cho mình một đường lại lúc cầm nó ra. Thế nhưng, cô ta không hề tỏ ra hoảng loạn như tôi dự đoán, mà lại đây tôi vào đúng cái hố mà mình đã đào ra. Kiểu Lam nhìn châu báu trong tay vẻ thích thú, rồi ung dung nói: "Vừa rồi, cô Tân đã cho tôi dùng giấy để lấy nó ra, có lẽ là để đánh tiếng về việc này. Lúc trước, khi cô cầm nó, chắc chắn đã dùng đến găng tay rồi, đủ giờ có kiểm tra dấu vân tay thì cũng không thể tìm được thứ gì đầu, phải không? Đã thế thì việc gì phải lãng phí sức lực" Tôi khẽ run, mở miệng định giải thích, nhưng cô ta đã cắt đứt lời tôi: "Hơn nữa, trước kia cô Tân đã từng có tình cảm với anh Đình, vậy giờ cô làm thế là vì ghen tự và để trả thù sao?" "Không phải như vậy, " Ta luống cuống trả lời, nhưng lại không thể tìm được lời giải thích. "Không phải vậy sao? Vậy cô Tần hãy giải thích cho tôi đi? Vừa rồi, khi tôi lấy đổ ra, cô đã bảo tôi dùng miếng lót đệm vào, chẳng phải là để chúng tôi mang đi kiểm tra vân tay sao? Rồi đến lúc kiểm tra không thấy thì sẽ được thoát tội?" Cô ta hung hăng dọa nạt tôi, thậm chí còn có vẻ bức bách, muốn tôi thừa nhận. Tôi bị hỏi đến mức không chống đỡ nổi, bước chấn lùi về phía sau vài bước, không biết phải giải thích như thế nào, Những ánh mắt khác thường cử như những viên đã lừa nóng phòng trong lòng vậy, nóng đến mức đầu rat. Đầu tôi mướt mát mồ hôi lạnh, hai tay siết chặt, không biết phải làm sao. Bỗng nhiên, Lục Kính Đình cầm lấy châu báu trong tay Kiểu Lam, xoa giữa các ngón tay, rồi nói với vẻ thong thả: "Nếu đã tìm được về rồi thi đấu cần phải truy xét nữa?" Vừa nói, anh vừa đưa châu báu cho Tôn Ly, rồi xoa đầu Tôn Ly với vẻ chiều chuộng: "Hơn nữa, tôi tin tưởng rằng vị hôn thê của tôi sẽ không để ý đến chuyện này, dù sao cũng chỉ là phạm pháp lần đầu, lại là người quen nữa, phải không nào?" Nói xong, anh ta nghiêng đầu nhìn tôi như đang chế giễu, vẻ mặt như cười, lại như không cười, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Sắc mặt Tôn Ly trắng nhợt, cô ta siết chặt món đồ đó trong tay. Vì sơ Lục Kinh Đình, nên cô ta bất đắc dĩ cười rồi vui vẻ hùa theo lời Lúc Kính Đình nói, rằng sẽ không để ý. Sau đó, anh ta lại quay sang thuyết giáo tôi: "Nhưng mà, hi vòng sau này em dừng tái phạm nữa, nếu em thiếu tiền thật thì có thể nói với tôi, tôi và em dù sao cũng đã là bạn bè, mướn chút tiền thì có làm sao dau? Tôi thấy trái tim mình như thắt lại. Chất, dù không bị người ta tát, nhưng tôi thấy mặt mình đau rát, lòng tự trong cũng bị người ta giảm nát. Tôi thấy hơi thở mình như bị bóp nghẹt, nhưng chỉ nhếch mép cười hạ hạ hai tiếng mà không nói gì khác. Thế nhưng, Kiều Lam vẫn không định tha cho tôi, cô ta sải bước đến phía trước mặt Lục Kính Đình, rồi tô ra bất bình thay cho anh: "Anh Đình, nếu là một lần thì có thể tha thứ, nhưng đây đã là quá tam ba bận rồi. Nếu anh cứ làm vậy thì có công bằng với cô Tôn không?" Lục Kinh Đình lướm cô ta một cái, ánh mắt hết sức lạnh lẽo, như một núi băng trong đêm đông rét mướt vậy. Ánh mắt ấy khiến Kiểu Lam cứng đờ cả người: "Từ khi nào mà tôi lại cần cô chủ Phương nhúng tay vào việc của mình? Hay ý cô là không muốn đưa châu báu Bắc Minh cho tôi? Tôi không có tư cách sở hữu nó?" Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lục Kinh Đình tức giận với Kiểu Lam, trông anh hết sức nghiêm nghị, đáng sợ lạnh lẽo như băng giá. Kiểu Lam sợ đến mức run rẩy cả người, cô là nữ đầu xuống, tỏ vẻ buồn khổ. Sau đó, cô ta bị ông Phương kéo lại Ông Phương cười ha ha giải quyết: "Xin cậu bé hãy thử lỗi, châu báu đó đúng là quà cưới của cậu và cô Tôn, đương nhiên là câu có tư cách sở hữu nó. Kiểu Lam đã thất lễ với cậu rồi, đã xúc phạm cậu, xin cậu ba đừng trách! Tôi sẽ đến bù cho cậu." "Ừ" Lục Kinh Đình không làm khó Kiều Lam nữa, nhưng khuôn mặt kia vẫn không hề thả lỏng. Bầu không khí ở hiện trường nặng nề như núi, không một ai dám tạo ra tiếng động lớn. Mãi đến khi điện thoại của ông Phương reo lên, ông ta lấy điện ta nhìn một cái, rồi ngẩng đầu cười nói phải nhận điện thoại. Nói xong, ông ta rời khỏi nơi này. Bầu không khí bị phá vỡ tôi cũng thấy lòng mình thành thời hơn, dù bất mãn với chuyện bị oan, tôi chỉ có thể im lặng. Vậy nhưng, tôi vẫn nhớ chuyện này, Tôi thầm cắn răng nhìn Kiều Lam chằm chằm, sau đó thì thu mắt lại, ngồi xổm xuống thu lại đồng hành lý bị cô ta bởi tung ra. Chiếc giày đen sáng bóng của Lý Kinh Đình bằng xuất hiện bên cạnh vali tôi, anh nhìn xuống từ trên cao, hỏi tôi đã chuẩn bị đi chưa Tôi không ngắng đầu nhìn anh ta mà thuận tiệng nói tro vě. “Thiếu tiền nên muốn chạy hả?" Tôi đang xếp áo sơ mi thì bằng ngừng tay lại một lát. Sau khi nghe lời anh nói xong thì tôi đột nhiên siết chặt lấy quần áo, siết tới mức gần tay như nhữn ra, tôi ngắng đầu lạnh lùng nhìn anh, nói: "Lục Kinh Đình, có lẽ trong mắt anh, tôi là kẻ hèn hạ, là kẻ vừa buồn nôn, vừa nghèo kiết xác. Nhưng tôi vẫn có lòng tự trọng của riêng mình, nếu thiếu đồ thì tôi sẽ trả lại cho anh, và cũng như thế, đồ của tôi thì không bao giờ đem cho đảm khốn nạn" Nói đến câu cuối, tôi cố tình liếc mắt sang nhìn Kiều Lam ở bên cạnh, cắn răng chặt hơi ữa. Cô ta còn nợ tôi một tính mạng, sự đau khổ, tôi sẽ bắt cô ta thường thức những điều ấy. "Tôi không nghĩ vậy." Khi thể của Lục Kính Định bỗng yếu đi, lại là cái vẻ đau khổ kia, muốn nói, nhưng lại không bao giờ nói ra. Tôi cũng lười nghe xem anh ta nghĩ thế nào, củi đầu vừa xếp đồ vừa nói: "Dù anh có nghĩ thế nào thì cũng không liên quan đến tôi. Tôi sẽ trả lại áo cưới cho anh, vậy nên giờ tôi cũng phải về xoay tiền, tôi không chạy trốn đầu mà lo." "Không được, em đã đồng ý là mười ngày rồi, thực hiện cam kết đã rồi hằng nói sau." Tôi không chống trả nổi nữa, hít sâu một hơi, tức giận đóng vali lại rồi đứng lên: "Được, vậy tôi ra ngoài tàn bộ, được chưa?" Tôi cũng lười đấu võ mồm với anh ta, nếu đã nói đến mức này thì tôi cũng không muốn giãy giua nữa, tôi không muốn bắt bản thân mình phải mệt mỏi nữa. Lục Kính Đình không thể nói thêm gì nữa, anh nhìn. tôi xếp hành lý lại, sau đó cầm lấy hành lý, đi ra trước mặt bọn họ. Nhưng còn chưa đi được hai bước, Lục Kính Đình đã bắt lấy cánh tay tôi từ phía sau: “Tôi đi cùng em " "Kinh Đình, em cũng đi." Tôi xuấ hổ nhìn Tô Ly nắm tay Lục Kinh Đinh, mà tay Lục Kinh Đình còn đang nắm lấy tay tôi. Cảm giác như đang lôi gia đình ra khỏi miệng đói vậy. Tôi không khỏi giật giật khóe miệng, gỡ tay của người kia ra rồi cười từ chối: "Tôi không mang đồ đi, anh còn sợ tôi chạy sao?" Tôi gỡ tay anh ra để bước đi, nhưng lần này thậm chỉ còn chặt hơn lần trước, anh nghiêng đầu hỏi tôi chẳng lẽ không đúng sao? Rồi còn nhắc tôi lại chuyện ở sân bay lúc trước. Tôi lạnh mặt, quay đầu lại nói: “Tùy anh, nhưng anh đừng kéo tất cả theo, tôi chỉ đơn giản muốn ra ngoài đi dạo mà thôi." Lục Kinh Đình bất ngờ nghe theo ý tối, trực tiếp bờ qua Tân Ly. Tôn Ly nũng nịu thuyết phục, kết quả lại bị Lục Kinh Đình mê hoặc bằng lời nói: "Cục cưng, về ngủ sớm một chút, mai còn phải chụp ảnh đồ cưới, anh không muốn thấy quang mắt em bị đen đi." Biệt danh kia khiến tôi nổi cả da gà, vậy mà Tôn Lý lại đò mặt, đồng ý như bị quỷ ám, rồi lập tức buông tayLuc Kinh Đình nhanh nhất có thể. Nhưng cũng không quân nhắc Lục Kính Đình rằng cô ta mới là hôn thể của anh. Lục Kính Đình nói ừ một tiếng, rồi quay người đi về phía thang máy với tôi. Hai người ở một mình với nhau, không khí rất kì lạ. Sau khi vào thang máy, không gian cũng bị thu hẹp lại, bầu không khí cũng theo đó mà trở nên ngột ngạt hơn. Tôi tiện tay nhấn tầng một của thang máy, sau đó cố kéo giãn khoảng cách giữa tôi và anh, nghiêng người né ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào tôi. Theo tiếng kêu cũng thang máy, tôi cùng Lục Kinh Đình chuẩn bị bước ra ngoài. Tôi định đi ra ngoài và đi bộ xung quanh, nhưng anh ấy đã sải bước đến và năm lấy tay tôi. Đầu ngón tay lạnh như băng, nhưng lòng bàn tay lại hết sức ấm áp. "Đến nhà để xe dưới hầm." "Tôi.." Tôi không kịp từ chối, bị anh kéo về phía nhà để xe. Dọc đường đi, tôi đã có rút tay lại mấy lần nhưng không được, mà chỉ khiến anh nắm chặt hơn. Anh đi phía trước rất nhanh, đột nhiên lại dừng lại, khiến tôi không kịp phản ứng mà đâm sầm vào lưng anh ta. Xương cốt anh ta cứng rắn như đá vậy, tôi đụng vào mà cũng phải hoa mắt chóng mặt. Tôi vừa định hỏi anh định làm gì, thì Lục Kính Đinh đã che miệng tôi, làm động tác im lặng, sau đó ôm tôi vọt tới một chiếc xe. "Đừng làm ồn, nhìn lại phía sau. Anh ta giọng vào tại tôi. Tôi làm theo ý anh ta, chì đề lộ đôi mắt, nhìn xuyên qua bả vai anh ta, bên cạnh chiếc xe Ferrari màu đen, có một người đàn ông trung niên dựa vào đó, nói chuyện với ông Phương,
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]