Tôi ngắn người một lúc lâu, ông Phong từ trên cao nhìn xuống, trước đó một giây còn nâng niu yêu thương, bây giờ lại giống như nhìn chuột chạy qua đường, ánh mắt lạnh lùng ghét bỏ khiến tôi có cảm giác như cuộc đời thay đổi thất thường. "Cô Tân, tôi nghĩ cô nên rõ ràng bây giờ cô là người của tôi, phải nghe theo lời tôi nói, tôi muốn gặp bo cô thì cô nhất định phải đưa đến "
Tôi kìm nén khó chịu trong lòng, siết chặt tay không dám lộ ra chíu xíu bất mãn nào, chỉ có thể dùng ảnh mắt yếu đuối nhìn ông Phong cầu khẩn: "Tôi hiểu mà ông Phong, chỉ cần không liên luy đến người nhà, tôi cam nguyện làm tất cả mọi việc "
Ông Phong chậc một tiếng, bị tôi quét sạch hứng thủ, sau đó lại chuyển hưởng chú ý sang người Lục
Kinh Đình bị bỏ quên một lúc lâu "Cậu ba, vừa rồi cậu bàn với tôi về chuyện hợp đồng tôi lại khiến cậu mất hứng, thật ngại quá.
Nói xong ôm quyền chấp tay ra về xin lỗi, Lục Kinh Đình cũng đáp lẻ, nói không sao cả. Sau đó ánh mắt lạnh nhạt liác qua, vô tình đối diện với tôi.
Đúng lúc bị ông Phong nhìn thấy, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười kỳ quái, áp lực vô hình ép lên người tôi, đột nhiên tôi có cảm giác mình gặp họa lớn rồi.
Nhanh chóng cúi đầu nơm nớp lo sợ chở ông Phòng cho phép đứng lên. "Tôi thấy hay là thế này, để bù đắp cho cậu ba, tiếp theo tôi sẽ trình diễn một màn biểu diễn cho cậu ba xem!! Đảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508519/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.