Tôi cảm thấy đau ê ẩm hết bờ mông, mặt máy tải mét, mồ hôi ở sống lưng chưa kịp khô thì lại tiếp tục tuôn ra làm ướt hết cả quần áo.
Dọc đường đi, tôi bối rối nghĩ cách tránh né sự trừng phạt của ông Phong, con đường xe đang chạy ngày càng trở nên vắng vẻ, cửa hai bên đường cũng đóng chặt. Trên đường chỉ còn lại một mình ông Phong, có cảm giác như đang ở trong vùng hoang dã.
Phong Lạc Trung cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn và tốc độ lái xe của anh ta cũng chậm lại rất nhiều: "Bố, có điều gì đó không ổn ở đây."
Ông Phong nheo đôi mắt rồi từ từ nhìn qua cửa kinh xe và hỏi: "Có chuyện gì vậy?" "Con đường này tuy không phải là một con đường tấp nập, nhưng cũng không đến nỗi một người hay một cái xe cũng không nhìn thấy. Có thể sẽ xảy ra chuyện không may." Phong Lạc Trung đáp, đồng thời lấy điện thoại di động ra để gọi. Anh ta muốn gọi người đến giúp.
Sau khi gọi điện thoại cho ai đó, Phong Lạc Trung lại xe chậm hơn rất nhiều, trong xe hơi thở nặng nề để nên khiến tôi trở nên lo lắng, đầu óc cũng bắn chốn không yên.
Quả thật cũng không lâu lắm ở phía trước đã có một vài chiếc xe ô tô màu đen dần dần xuất hiện và cũng có một vài chiếc ô tô xuất hiện phía sau chúng tôi, bọn chúng lao nhanh và trực tiếp bao quanh xe chúng tôi.
Phong Lạc Trung không còn cách nào khác, đành phải quay xe một góc ba trăm sáu mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508520/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.