Ngày đám cưới của Hân Hân cũng đến. Trước đó một ngày Kỷ Minh Hàn lại đi công tác. Tối đó Bảo Bảo cứ lo không biết hắn có về được không, hôm trước cô đã nhắn tin cho hắn biết hắn cũng không trả lời. Cũng tại chứng hay quên của cô nếu không bây giờ sẽ không gấp gáp như vậy. Cô từ trên ban công nhìn xuống thấy xe hắn đi vào cổng liền mừng rỡ leo sang nhà hắn.
Cô đứng trên ban công chờ hắn ra. Kỷ Minh Hàn mở cửa phòng, nhìn qua cửa kính thấy cô liền đi ra ngoài, lấy theo quà mua ở nước ngoài cho cô. Cô nhìn thấy hắn trở về thì nhẹ nhõm nói:
"May quá, anh về kịp."
Hắn đưa quà ra cho cô:
"Cho em. Anh đã nói là sẽ về kịp mà!"
Cô giơ đồng hồ lên, nói:
"Gần 1h đêm rồi đó, em lo nhỡ anh không về kịp nên mới phá lệ thức đến giờ này đây."
Hắn bật cười nhìn cô:
"Sao em trẻ con thế? Yên vị ngủ sớm đi là xong." - Vừa nói hắn vừa bế cô sang ban công nhà cô. Nhất thời bị hành động của hắn làm choáng ngợp cô không nói được gì, chỉ biết nghe lời đi vào phòng ngủ chốt cửa lại.
Vân Thuần nghe tiếng động liền chui sang phòng cô. Nhìn thấy hộp mà Bảo Bảo mang vào ngay lập tức mở ra. Nắp hộp hé mở, bên là một chiếc váy trắng hiện ra, cô bé vui vẻ nói:
"Quà của ai vậy ạ?"
Bảo Bảo giật mình chú ý hộp quà trên tay Vân Thuần:
"Là của Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-mot-buoc-lac-nhau-mot-doi/3069852/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.