Đêm khuya, Vệ Nguyệt Nhi tựa vào cửa sổ Vân Đình Điện thưởng thức một con mèo toàn thân tuyết trắng trong lòng, con mèo nhu thuận nằm trong lòng Vệ Nguyệt Nhi, tùy ý nàng vuốt ve, Vệ Nguyệt Nhi khép hờ đôi mắt, có vẻ rất nhàn nhã, dung nhan xinh đẹp như tiên tử dưới nến đỏ lại càng động nhân.
Lúc này, một ánh mắt âm trầm chậm rãi lóe lên trong đêm đen, nhưng một con sói phiếm ra lục quang tham lam nhìn chằm chằm mỹ sắc bên cửa sổ, hắn lên tiếng: "Thánh nữ thực sự nhàn nhã, ngươi lẽ nào một chút cũng không lo lắng hoàng thượng tuấn tú kia của ngươi bị người khác đoạt đi mất sao?"
" Cướp đi thì đã sao? A, ngươi cho rằng Thanh Yêu ta sẽ sợ chuyện này sao?"
" Ha ha, nếu không sợ, lần trước thánh nữ vì sao nổi giận? Phải tính toán mọi cách âm thầm đi đối phó công chúa Liêu Quyết Tiêu Vịnh Nhi? Lẽ nào không phải bởi vì Giang Ngọc khi đó độc sủng nàng ta, khiến thánh nữ ghen tị sao?"
" Hừ, ngươi còn có mặt mũi nhắc việc này với ta?" Vệ Nguyệt Nhi mày liễu dựng thẳng, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Vô Tướng đạo nhân, đôi mắt cũng không khỏi nổi lên một tầng lục diễm, hai tay dùng sức hung hăng ném con mèo trắng vẫn đang nằm trong lòng xuống, con mèo bị ném xuống kinh hoảng kêu thảm thiết, liền nhanh chóng đào tẩu ẩn vào trong bóng tối.
Vệ Nguyệt Nhi hai mắt băng lãnh nhìn Vô Tướng đạo nhân, thịnh nộ nói: "Lần trước kế hoạch của ta đang êm đẹp tất cả đều bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-loan-hong-tran/937752/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.