Chương trước
Chương sau
“ Chị Ý Noãn, lúc nãy em vừa được giáo sư tuyên dương trước lớp! “ - Ý Noãn vừa để điện thoại vào tai, đã nghe ra được giọng nói phấn khích của Bác Linh qua điện thoại.

Cô cười nói tiếp: “ Thật sao? Xem ra là em rất giỏi. “

Bác Linh cười hì hì bảo: “ Cũng không dám nói trước, nhưng giáo sư là người khó tính em được khen như vậy cũng xem như khởi đầu có chút tốt.. “

‘Không cần bi quan như vậy, em cứ tin vào chính mình. Lần sau cố gắng tiếp nhé. “

“ Vâng ạ!

Từ khi Ý Noãn sử dụng điện thoại, Bác Linh và cô có nhiều thời gian nói chuyện thường là cách một ngày Bác Linh sẽ gọi điện cho Ý Noãn.

“ Sức khoẻ em thế nào rồi? “ - Ý Noãn quan tâm hỏi, dù sao cũng đã một tháng trôi qua, ít nhiều gì sức khoẻ Bác Linh cũng đã hồi phục hoàn toàn.

Bác Linh nói với Ý Noãn: “ Chị đừng lo, em ổn rồi. Mẹ em thế nào ạ..?“

Lúc này Ý Noãn mới yên tâm mà trả lời Bác Linh: “ Mẹ em vẫn ổn, đừng suy nghĩ nhiều mẹ không nói dối em về sức khoẻ của mình đâu. “ - Ở nơi xa người, Bác Linh chỉ sợ mẹ nghĩ cô lo lắng mà không nói sức khoẻ của bà cho cô nghe, nên mới phải nhờ Ý Noãn lâu lâu qua để ý giúp.

“ Khi nào có thời gian chị lại qua thăm bà ấy. “

“ Cảm ơn chị.. “ - Bác Linh cảm kích nói.

"

'Không cần khách sáo. “

Kết thúc cuộc gọi với Bác Linh, Ý Noãn tắt bếp nồi canh, cô đi xuống dưới tiểu khu mua ít hoa về cắm.

Ý Noãn lựa được không ít hoa xinh, cô vui vẻ cầm bó hoa đứng đợi thang máy.

Chấn Phàm từ đâu lại cầm theo vali bất chợt xuất hiện, nhìn thấy là Ý Noãn đang đứng đó, anh có phần bất ngờ mà gọi tên cô: “ Ý Noãn. “

Ý Noãn theo phản xạ quay lại, thấy là Chấn Phàm cô cũng bất ngờ hỏi: “ Chấn Phàm?"

Anh cười bảo: “ Ừ. Trùng hợp thật.



"Anh cũng ở đây sao? “

“ Không phải tôi mới chuyển đến tuần trước. “

Thang máy rất nhanh đã xuống tầng trệt, hai người tiến vào, cô nhìn anh hỏi: Anh ở tầng nào? “

'Tầng 5. Còn cô?

Ý Noãn ấn vào số 5, cô quay lại nhìn anh nói: “ Tôi ở tầng 4.

"

‘Chúng ta cũng xem như là hàng xóm nhỉ? “

Ý Noãn nghĩ ngợi cô gật đầu bảo: “ Có lẽ vậy. “

“ Sau này có điều gì không biết tôi có thể hỏi cô không? “

Cũng không phải yêu cầu khó khăn gì, Ý Noãn gật đầu: “ Có thể, nhưng tôi cũng mới ở đây 2 tháng thôi, sợ là cũng không giúp gì cho anh được. “

Chấn Phàm khẽ cười nói: “ Chúng ta xem như rất có duyên, để ăn mừng cô là người hàng xóm đầu tiên của tôi, ngày mai chúng ta có thể đi ăn cùng nhau không? “

Chấn Phàm thay đổi chủ đề rất nhanh, Ý Noãn cũng biết anh là người rất hoạt ngôn, cô chút chần trừ nhưng nhìn vào ánh mắt mong đợi của anh, Ý Noãn cũng đồng ý.

Buổi hẹn là vào tối hôm sau, nơi Chấn Phàm hẹn Ý Noãn là một nhà hàng hải sản cách chung cư hai người đang ở khoảng mười lăm phút.

Ý Noãn vừa tới được được năm phút thì Chấn Phàm cũng đến, nhìn thấy Ý Noãn tới trước mình anh có phần áy náy xin lỗi cô: “ Xin lỗi để cô đợi rồi, cô đến lâu chưa?”

Ý Noãn lắc đầu nói: “ Không sao, tôi cũng vừa mới đến.

"

Chấn Phàm nghe vậy, anh kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy menu gọi một số món đủ cho hai người ăn: “ Nhà hàng này tôi ăn nhiều lần rồi, món nào cũng rất ngon. “



Trong lúc đợi đồ ăn, hai người nói chuyện khá nhiều, ngoài biết nói chuyện ra hôm nay Ý Noãn mới phát hiện anh lại là người hài hước đến vậy.

Xem như hai người nói chuyện cũng rất hợp nhau, Chấn Phàm ngồi đối diện cô, anh nhìn Ý Noãn hỏi: “ Cô vẫn chưa có bạn trai đúng chứ? “

Nụ cười của Ý Noãn chợt tắt, cô nói: “ Phải, có vấn đề gì sao? “

Chấn Phàm khẽ cười, anh lắc đầu nói: “ Không có vấn đề gì cả, người xinh đẹp như cô chưa có bạn trai cũng rất lạ. “

“ Có lẽ là do chưa tìm được người thích hợp.. “ - Ý Noãn cũng đưa ra được lí do hợp lý nói.

“ Thế tôi có thể.. “ - Chấn Phàm chưa kịp nói hoàn chỉnh câu, Lục Thế Nam từ đâu đi đến.

Anh lập tức tiến tới ngăn lại lời Chấn Phàm vừa nói: “ Ý Noãn em cũng ở đây sao? “

Ý Noãn chưa nghe rõ được lời Chấn Phàm nói, thấy là giọng của Lục Thế Nam cô ngước lên nhìn anh, chẳng lẽ cũng là trùng hợp Lục Thế Nam cũng đến đây?

Lục Thế Nam chưa đợi Ý Noãn trả lời, anh nhanh chóng lại gần kéo ghế rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh cô.

Ý Noãn nhìn anh ngớ người, cả Chấn Phàm cũng bắt đầu mất tự nhiên, ý thù địch cũng rất rõ ràng: “ Hình như chúng tôi vẫn chưa đồng ý cho anh ngồi? “

Lục Thế Nam rũ mắt nói: “ Chỉ là một chỗ ngồi nhỏ, bác sĩ Chấn không thể thu nhận thêm tôi? “

Chấn Phàm cười lớn hơn, anh gật đầu: “ Được thôi. “ - Dù sao lời định nói cũng đã bị Lục Thế Nam cắt ngang, xem như phải đợi cơ hội khác bày tỏ với Ý Noãn vậy.

Lục Thế Nam lúc này trong lòng mới thấy nhẹ nhõm, nếu lỡ lúc nãy anh đến muộn hơn, hắn ta đã định tỏ tình với Ý Noãn rồi. Cũng may là nhờ A Sênh vẫn theo dõi Chấn Phàm..

Lục Thế Nam vừa tới đồ ăn cũng được bưng ra, nhìn một bàn đồ ăn trước mắt. Chấn Phàm hớn hở gắp thức ăn cho Ý Noãn: “ Ý Noãn tôm ở đây rất ngon, cô ăn thử đi. “ - Trên bàn năm món thì đã hết bốn món có tôm rồi.

Mặt Ý Noãn có phần khó xử, Lục Thế Nam lại nhanh tay hơn chặn lại đôi đũa của Chấn Phàm, không hài lòng nói: “ Ý Noãn bị dị ứng tôm, anh lại gọi nhiều món có tôm như vậy? “ - Mở miệng ra là muốn theo đuổi Ý Noãn, sở thích của cô còn không biết thì đòi theo đuổi cái gì?

Lúc này Chấn Phàm mới bắt đầu chú ý đến sơ suất của mình, anh chỉ mải nghĩ món này Ý Noãn sẽ thích mà quên hỏi ý kiến của cô, mới thành ra như vậy: “ Ý Noãn là lỗi của tôi, để tôi gọi món khác cho cô. ‘

Ý Noãn vẫn lịch sự không trách móc anh, cô xua tay bảo: “ Không sao cũng tại tôi lúc đầu không nói anh biết mình bị dị ứng tôm. “

Chỉ là Ý Noãn chưa nghĩ đến Lục Thế Nam sẽ nhớ chuyện này, ánh mắt cô trở nên ảm đạm hơn, trong lòng giống như mặt hồ tĩnh lặng, bây giờ lại có hòn đá rơi xuống khuấy nhiễu..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.