Minh Châu khinh bỉ nhìn Ý Noãn: “ Còn giả vờ cái gì trong công ty này bây giờ ai chả nhận ra cô chính là cái vị đại tiểu thư nhà họ Ý hống hách ở Bắc Thành này. “
Ban đầu lúc tin này được lan truyền đi thì mọi người đều bán tin bán nghi, dù gì cũng là chuyện của ba năm trước mà còn là chuyện của giới nhà giàu nên mọi người ở đây phần lớn đều không nhận ra Ý Noãn. Đến lúc lục lại được thông tin của ba năm trước để xác nhận thì lời đồn đã đi xa, mọi người cũng dần ác ý hơn với Ý Noãn.
Thì ra là vậy, mọi người đột nhiên thay đổi thái độ với cô là vì nguyên nhân này, Ý Noãn giễu cợt mình xem ra ba năm trước hay ba năm nay cô vẫn sẽ luôn là trung tâm bị ghét bỏ dù cho những người ở đây đều chẳng biết gì về cô.
Minh Châu lại càng làm tới lời nói cũng bắt đầu khó nghe hơn: “ Chiếc nhẫn cưới đó lúc chồng tôi mua rất đắt tiền, bây giờ bán đi cũng rất được giá chắc chắn là do cô đang thiếu tiền nên mới dở thói ăn cắp. Dù sao bây giờ chúng ta cũng làm chung công ty với nhau nếu cô có thiếu tiền thật thì nói tôi một tiếng là được mà, vài đồng lẻ tôi lại đi tiếc sao.”
………………………………
“ Anh vừa về đã không chịu nghỉ ngơi, sao lại qua chỗ em làm gì. “ - Tố Giai Tuệ rót trà đưa cho Lục Thế Nam.
“ Không sao, lát có cuộc gặp đối tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-lam-yeu-anh/3572894/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.