Trả lại chiếc nhẫn cho Minh Châu, cô ta xấu hổ không dám nhìn mặt Ý Noãn. Mọi chuyện kết thúc, vị quản lý vỗ vai Ý Noãn tỏ ý an ủi rồi nói: “ Mau về khu vệ sinh dọn dẹp tiếp đi. “
“ Chưa ai được phép đi. “ - Lục Thế Nam lên tiếng.
Mọi người nhìn Lục Thế Nam, còn chuyện gì nữa sao?
“ Cứ như vậy là giải quyết xong. Phép tắc cơ bản của hai cô không có sao? Người nào sai thì phải xin lỗi, mau xin lỗi cô ấy nếu không thì cũng không cần làm việc nữa. “ - Ý tứ của Lục Thế Nam rất rõ, hai cô vu oan cho người khác thì bản thân tự xin lỗi kiểm điểm lại mình đi.
“ Nhưng…” - Minh Châu tính cãi lại, lại bị người bên cạnh nhắc nhở, phải anh ta Lục Thế Nam cô không thể đắc tội, liền nuốt lời định nói vào bụng. Hai người không bằng lòng nói: “ Chúng tôi xin lỗi. “
Lúc này Lục Thế Nam mới cho mọi người giải tán,chỉ nhìn Ý Noãn một cái rồi bảo: “ Anh đi nghe điện thoại, em về phòng trước đi. “
Mọi người trong công ty cũng đã biết rõ mọi chuyện, chuyện này xem như là dừng tại đây. Trở về lấy bộ dụng cụ dọn dẹp Ý Noãn bị một lực mạnh đẩy mình vào góc tường, chưa kịp hiểu mọi chuyện thì mũi gỗ hương nam tính của đàn ông đã bao trùm hết khuôn mặt cô, ngước mắt lên Ý Noãn nhìn thấy đôi mắt đen láy không gợi sóng của Lục Thế Nam: “ Lục tổng. “
“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-lam-yeu-anh/3572895/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.