Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô đến gần anh ta thêm mấy bước, nhón chân lên, nâng cao càm, tỳ tay ở trên vai anh, kề sát gương mặt nhỏ nhắn lại gần anh, cô chớp chớp mắt nhìn khuông mặt anh tuấn của anh rồi nói: “Để em nhìn xem nào, anh Văn Bác đẹp trai như vậy, ủa, sao không có ai theo đuổi vậy?”
Bởi vì lúc này cô cách Lê Văn Bác rất gần, nên mùi hương nhàn nhạt giống như hương hoa trên người cô cứ quanh quẩn trong mũi Lê Văn Bác, làm hô hấp của anh hơi căng lên, đôi mắt như viên ngọc đen thoáng hoảng loạn, khuôn mặt anh tuấn của anh dần đỏ lên, cổ họng như rất chật vật nặn ra hai chữ: “Mạn Mạn...”
Lê Hiểu Mạn thấy Lê Văn Bác đỏ mặt, dáng vẻ xấu hổ, cô nhướn mày, cười nói: “Em biết rồi, nhất định là bởi vì anh Văn Bác không chủ động, cho nên...”
Cô còn chưa dứt lời, sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói lạnh lẽo như đang cố đè nén cảm xúc nào đó: “Hiểu Hiểu...”
Giọng nói quen thuộc này rõ ràng là của Long Tư Hạo.
Anh và Lê Chấn Hoa đi ra từ phòng nghỉ ngơi, vừa vặn thấy Lê Hiểu Mạn nhón chân lên, hai tay ôm lấy hai bờ vai của Lê Văn Bác, hình ảnh này nhìn thế nào cũng đều hết sức thân mật.
Đặc biệt là khuôn mặt đỏ ửng của Lê Văn Bác, và vẻ khẩn trương hoảng loạn trong mắt anh ta đều bị anh nhét toàn bộ vào trong mắt, anh vô cùng rõ ràng, một người đàn ông có dáng vẻ như vậy ở trước mặt một người phụ nữ là có ý nghĩa như thế nào.
“Khụ... khụ...” Lê Chấn Hoa đứng ở bên cạnh Long Tư Hạo nhìn màn thân mật này, ông ta nhìn thấy sắc mặt của Long Tư Hạo không được tốt lắm, ông hắng giọng ho hai tiếng, rồi đi lên trước, cười nhìn Lê Hiểu Mạn nói: “Mạn Mạn, Long tổng gọi cháu kìa.”
Lê Hiểu Mạn thu tay về, xoay người nhìn về phía Long Tư Hạo, thấy khuôn mặt anh tuấn của anh hơi nhăn nhó, cô hơi cau mày lại, rồi nhìn về phía Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác, mỉm cười nói: “Cậu, anh Văn Bác, chúng cháu đi về trước, lần sau cháu sẽ trở lại thăm mọi người, mọi người nhớ tự chăm sóc cho mình.”
Dứt lời, cô vừa cười vừa nhìn về phía Lê Văn Bác: “Anh Văn Bác, nhờ anh chiếu cố cậu và mẹ em.”
Lê Văn Bác khẽ gật đầu với Lê Hiểu Mạn, anh ưu nhã cười nói: “Anh sẽ, em cũng nhớ phải tự chiếu cố cho mình.”
Long Tư Hạo đứng ở cách đó không xa thấy Lê Hiểu Mạn Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác nói xong hết rồi, thì rảo bước tiến lên, anh đưa tay nắm lấy eo nhỏ của Lê Hiểu Mạn, rồi nhìn về phía Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác nói anh sẽ chiếu cố cho Lê Hiểu Mạn thật tốt, để cho bọn họ yên tâm, rồi ôm lấy Lê Hiểu Mạn rời đi.
Nhìn Long Tư Hạo ôm lấy Lê Hiểu Mạn rời đi một lúc lâu, mà đôi mắt của Lê Văn Bác vẫn còn dõi theo phía bọn họ rời đi.
Lê Chấn Hoa ngẩng đầu nhìn con trai mình, rồi lại nhìn về phía Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn rời đi, ông ta nhíu mày lại, đưa tay vỗ lên cánh tay của con trai mình: “Văn Bác, con đừng nhìn nữa, Mạn Mạn vĩnh viễn là em gái con.”
Bởi vì câu nói này của ông, Lê Văn Bác hơi giật mình, đôi mắt thoáng kinh ngạc và hoảng sợ, anh nhíu chặt mày lại, hơi thở ưu buồn càng nồng đậm hơn: “Ba...”
Lê Chấn Hoa vỗ lên vai anh lần nữa, cười nhìn anh: “Con trai, không ai hiểu con bằng cha, chẳng lẽ ba lại không nhìn ra được chút tâm tư đó của con sao? Mạn Mạn là đại ân nhân của nhà chúng ta, nếu như Long tổng không nhìn vào thể diện của của con bé, thì Lê gia chúng ta nào có cơ hội và vinh hạnh vào ở ngự yến lâu? Ba lại làm sao có cơ hội thay đổi như thế này? Là Mạn Mạn và Long tổng cho chúng ta cơ hội làm người lần nữa, chúng ta phải cảm kích bọn họ. Con cũng lớn rồi, đã đến lúc tìm đối tượng, ba vẫn chờ ôm cháu trai đây, con cũng đừng để ba chờ quá lâu. Còn về Mạn Mạn, Long tổng yêu con bé rất nhiều, con cũng nhìn thấy rồi đấy, cậu ta làm vậy với chúng ta rõ ràng là yêu ai yêu cả đường đi! Con đừng nhớ Mạn Mạn nữa, dù thế nào cũng không so sánh nổi với Long tổng đâu.”
Nói xong lời này, Lê Chấn Hoa liền vào phòng bếp.
Mà vì lời của ông Lê Văn Bác lại càng nhíu chặt mày hơn, anh khẽ cười khổ, chuyện tình cảm không phải ông nói buông xuống là có thể buông xuống.
Lê Chấn Hoa đi vào phòng bếp thấy hai tay Lê Tố Phương đang đặt ở trong chậu, tay vẫn đang nhồi bột, nhưng trên mặt viết đầy tâm sự, ông đi về phía bà, nghi hoặc nhìn bà hỏi: “Chị, chị đang suy nghĩ gì đấy? Nghĩ gì mà nhập thần như vậy? Mạn Mạn đi rồi kìa.”
“À!” Lê Tố Phương phục hồi lại tinh thần, sau đó lại bắt đầu nhồi bột tiếp, chỉ là trên mặt vẫn viết đầy tâm sự.
Lê Chấn Hoa nhìn bà, rồi lại nhìn vào bột trong chậu đã bị nhồi đến không ra hình dáng gì, ông chào hỏi với những người khác trong phòng bếp, rồi kéo Lê Tố Phương ra khỏi phòng bếp.
“Chị, hôm nay chị làm sao vậy? Sao mà mất hồn mất vía như vậy?”
Lê Tố Phương che giấu tâm sự trong mắt xuống, bà trợn mắt nhìn Lê Chấn Hoa: “Chị có thể có chuyện gì? Chị đi vào làm việc đây.”
Bà vừa mới đi được hai bước, Lê Chấn Hoa đã lôi bà trở lại, ông không hiểu gì nhìn bà: “Em nói chị này, em là em trai ruột của chị, chị có tâm sự gì thì cứ nói với em, để em xem có thể giải quyết giúp chị được hay không.”
Lê Tố Phương trợn mắt nhìn ông ta: “Chị có thể có tâm sự gì? Cậu quản tốt chính mình là được.”
Lê Chấn Hoa thấy bà không chịu nói, ông suy nghĩ kỹ lại, rồi nhìn bà dò xét hỏi: “Có phải có liên quan đến Mạn Mạn hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.