Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Tố Phương nhíu mày lại, không nói gì, cách một lúc lâu, bà mới nhìn về phía Lê Chấn Hoa, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Mấy ngày trước, có vẻ như chị đã nhìn thấy bà ấy?”
“Bà ấy?” Lê Chấn Hoa nghi hoặc nhìn Lê Tố Phương: “Chị, chị đang nói đến ai vậy?”
Thấy dáng vẻ không hiểu gì của Lê Chấn Hoa, Lê Tố Phương cũng không muốn nói thêm nữa: “Không biết cũng được, chị đi vào làm việc.”
Thấy Lê Tố Phương chuẩn bị vào phòng bếp, Lê Chấn Hoa nghĩ tới điều gì đó, ngay sau đó hỏi: “À! Em biết rồi, có phải là chị nhìn thấy mẹ đẻ cuả thấy Mạn Mạn...”
Không đợi Lê Chấn Hoa nói xong, Lê Tố Phương đột nhiên xoay người, đưa tay bưng kín miệng của ông, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn ông nói: “Cậu nhỏ giọng đi.”
Lê Chấn Hoa nhìn Lê Tố Phương gật đầu, chờ sau khi bà bỏ tay ra, ông mới thấp giọng nói: “Không phải là bà ta đã mất tích rất nhiều năm rồi sao? Có phải là chị nhìn lầm rồi hay không?”
“Cũng có lẽ là chị nhìn lầm rồi!” Lê Tố Phương nhíu mày lại, trong lòng cũng không phải rất chắc chắn.
Lê Chấn Hoa thấy bà nhíu mày lại, dáng vẻ tâm sự nặng nề, ông an ủi nói: “ Chị, chuyện kia đã qua nhiều năm như vậy rồi, chị cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cho dù như thế nào, Mạn Mạn là chị nuôi lớn, coi như năm đó chị thật xin lỗi bà ta, thì bây giờ chị cũng coi như không phụ lòng bà ta, còn nữa, chị đừng cố ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-ga-kinh-hon-tong-giam-doc-xin-kiem-che/556968/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.