Ánh mặt trời vô cùng sáng lạn.
Lòng thiếu niên cũng vô cùng suy sụp.
Nghĩ đến hành vi hoang đường tối qua, Mạnh Niệm Kì liền muốn đụng vào tường cho rồi!
Mình có phải điên rồi không? Mình như nào lại để hắn làm ra hành vi mất thể diện với mình như vậy!
Lại… Lại bắn tinh trong tay hắn?
A a a! Để tôi chết đi!
Mạnh Niệm Kì thật sự không dám đối mặt Phí Tử Ngang, sáng sớm liền trốn chạy, ngay cả bữa sáng cũng không ăn mà đi thẳng đến phòng học.
Hô… Như vậy là được rồi. Ít nhất ban ngày không cần nhìn thấy kẻ kia, có chuyện gì chờ buổi tối giải quyết đi.
Mạnh Niệm Kì đem túi sách thả xuống, ở chỗ ngồi hàng cuối cùng ngồi xuống, thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
May mắn cậu cùng Phí Tử Ngang không cùng lớp, nếu không thì cậu chỗ nào cũng phải nhìn thấy hắn, vậy cậu tuyệt đối sẽ phát điên.
Không được, xem ra vẫn là đi nhờ vả phó hiệu trưởng một chút, xem có thể giúp mình đổi kí túc hay không, cậu không thể tiếp tục ở cùng “phần tử khủng bố” kia được.
Nguy hiểm, rất nguy hiểm!
Reng~ Reng~
Tiếng chuông vào học vang lên.
Sáng nay là họp lớp, cô giáo Vương của Mạnh Niệm Kì vừa đi vào, liền lộ ra một vẻ mặt tươi cười bất ngờ.
Cô Vương là một người phụ nữ trung niên chừng năm mươi, bình thường luôn làm vẻ nghiêm túc, nói năng thận trọng. Như thế nào hôm nay lại cười như hoa thế kia?
“Hi, cô Vương nhất định tối qua được chồng cô tiêm thuốc bổ cho rùi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-vi-vuong-tu/1312489/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.