Mạnh Niệm Kì dọc theo đường đi mắt dòm bốn phương, tai nghe tám hướng, chỉ sợ bị người bắt gặp.
Ai, khiến cho bản thân như kẻ trộm, sao mà khổ quá thế này a!
Mạnh Niệm Kì vừa thầm mắng mình, vừa không tự chủ mà bước nhanh chân hơn tới sau núi.
“Tiểu Kỳ, ở trong này!” Phí Tử Ngang vừa thấy thiếu niên, vội hưng phấn mà phất tay!
“Cậu nhỏ giọng chút!” Mạnh Niệm Kì rất sợ bị người nghe thấy tiếng hắn gọi.
Nếu như bị người nhìn thấy hai đứa ở phía sau núi lén gặp mặt, cậu chính là nhảy vào Hoàng hà cũng rửa không sạch.
“Yên tâm.” Phí Tử Ngang thần bí cười, đẩy cây cối phía sau đại thụ ra, lộ ra con đường nhỏ. “Đi theo tôi!”
Mạnh Niệm Kì bị kéo tay lôi vào…
Theo con đường nhỏ đi một hồi lâu, tiếp đó băng qua một khe núi…
Oa! Không ngờ sơn động phía sau lại có một chốn bồng lai!
Một dòng suối nhỏ uốn lượn, bên cạnh có một thảm cỏ xanh mượt trải dài.
Giờ phút này trên cỏ đang rải một tấm vải lớn màu trắng, bày bên trên món ngon đủ màu đủ kiểu.
“Tiểu Kì, đến, mau ngồi xuống.” Phí Tử Ngang kéo thiếu niên ngồi xuống.
Mạnh Niệm Kì ngồi mà không nói một câu.
“Làm sao vậy? Tiểu Kì.” Phí Tử Ngang nhìn dáng vẻ cậu rầu rĩ không vui, không khỏi quan tâm mà sờ sờ mặt cậu.
“Tôi không sao.” Mạnh Niệm Kì quay mặt qua chỗ khác.
“Cậu có phải nhớ tới chuyện trước kia không? Chúng ta trước kia cũng thường ra ngoại ô đi picnic, mẹ cậu luôn giúp chúng ta chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-vi-vuong-tu/1312490/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.