Ánh mắt của Thẫm Mộng Quân chùn xuống thấy rõ, Mộc Nhiên thật sự xem anh là người ngoài sao?xXem anh không là gì trong cuộc sống của cô cả sao? Đến cả việc anh muốn cùng cô giải quyết cô cũng chẳng muốn cho anh cơ hội.
Nhưng tuyệt đối dù là lí do gì Thẫm Mộng Quân anh cũng không thể bỏ mặc cô một mình không lo được, cô nói họ có mục đích nên mới tìm đến thế anh càng có lí do để bảo vệ cô, Thẫm Mộng Quân lần nữa kiên quyết:"Dù họ có mục đích gì anh nhất định cũng phải cùng em về gặp họ! Một mình em anh không yên tâm!"
"Thẫm Mộng Quân anh sao thế, tôi đã bảo không cần rồi mà!" Đánh mạnh vào tay Thẫm Mộng Quân, Mộc Nhiên chỉ mong anh có thể thả mình ra thật nhanh, cô sợ cha cô cùng người mẹ kế kia lại ăn nói lung tung không kiểm soát mà chống chế đối với Thẫm Mộng Quân:"Anh thả tôi ra nhanh lên đi!"
"Nào anh đưa em về!" Xem như chưa nghe thấy gì, Thẫm Mộng Quân trực tiếp bế sốc người Mộc Nhiên lên mở cửa mà đi ra khỏi phòng, nhìn xung quanh Mộc Nhiên lại ngượng đỏ mặt mà mấp máy môi:"Anh làm cái gì vậy thả tôi ra đi, tôi có chân tự đi được, hơn nữa nhân viên của anh đông như vậy, anh không sợ họ nhìn thấy rồi bàn tán hay sao?"
Ghé sát vào tai Mộc Nhiên, Thẫm Mộng Quân nói nhỏ:"Ai dám chứ?" Cợt nhã Thẫm Mộng Quân nhìn xuống lòng ngực rắn chắc của mình:"Nếu em ngại có thể tựa đầu vào, mắt không thấy nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-tinh-kho-cuong/3092398/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.