Lời nói còn chưa hoàn thành, Mộc Nhiên đã cự tiệt đẩy bà ta ra có chút lạnh lùng:"Dì không cần phải lo, nhờ ơn của gì con vẫn rất tốt....!"
Ánh mắt liếc nhẹ qua người cha vẫn còn đang ngồi đó không động tĩnh, Mộc Nhiên bèn cất lời:"Còn cha.....Sống có tốt không?".
Được hỏi thăm, người cha của cô liền tức khắc hiện lên vẻ cười, ông đứng lên đi đến chỗ cô ôm nhẹ con gái của mình vào lòng:"Cũng không tốt lắm nhưng nhìn thấy com sống tốt thế này cha cũng thấy vui lây!"
Cái ôm này của cha mình nếu là trước đây có lẽ Mộc Nhiên đã nhảy lên vì sung sướng rồi, đáng tiếc qua thời gian mọi thứ đã không còn được vẹn nguyên như lúc đầu.
Cô không hận ông những cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông!
Đẩy nhẹ cha mình ra Mộc Nhiên nhìn ông đầy giễu cợt:"Cha thật sự vui thay vì con sống tốt hay vì từ nay đã có chỗ để cha vòi tiền?"
Không khí sượng ngang cô tịch!
Ông ta nhìn sang người mẹ kế kia đầy dụng tâm, cả hai bỗng cười ồ lên phá đi bầu không khí hiện tại, người mẹ kế kia lại lên tiếng:"Tiểu Nhiên, sao con có thể nói cha mình như thế, ông ấy nhớ con nên mới đến thăm con thôi!"
Cười nhạt Mộc Nhiên lạnh tanh:"Vậy thăm xong rồi đó, con rất tốt hai người có thể về được rồi chứ?"
Lời của Mộc Nhiên như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào ý định ban đầu của cả hai, người mẹ kế lại tiếp tục lên tiếng:"Tiểu Nhiên con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-tinh-kho-cuong/3092396/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.