Khi mũi dao cách cổ họng Kiều Dĩ Thương chưa đầy nửa tấc, hai tay tôi run đến mức không thể cầm được, tôi nghe thấy tiếng thở mạnh và tiếng tim đập kịch liệt của tôi trong đêm khuya tĩnh lặng.
Chu Dung Thành thúc giục tôi như ma quỷ trong mộng, ông ấy bảo tôi đâm xuống, đâm thật hung ác tàn bạo, ông ấy hỏi tôi do dự điều gì, ông ấy đã tha cho tôi một lần, đừng ở sau lưng ông ấy phản bội ông ấy lần hai.
Tôi đã đi theo bên cạnh ông ấy, đã có cái nhìn thấu đáo đối với sự sống và cái chết, một phát bắn toi mạng thì làm gì còn đường sống, tôi rất rõ vị trí mà mũi dao nhắm vào lúc này, chỉ cần đâm xuống, chắc chắn máu tươi sẽ bắn ra, tuyệt đối không còn đường sống.
Từ nay Kiều Dĩ Thương sẽ không còn tồn tại nữa, ông ta sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này và biến mất trong cuộc đời tôi. Từ đó không còn phố lồng đèn, không có cây Tử Kinh, không có xích đu và hươu, càng không có trời mưa như trút nước, trong mắt ông ta tôi lang thang như một kẻ vô gia cư, ông ta dịu dàng ôm ấp và bảo vệ tôi.
Thân thể tôi cứng đờ, tay lập tức dừng lại, giống như bức tranh tĩnh vật. Mồ hôi lạnh chi chít thấm vào quần áo của tôi, tôi không thể giết ông ta.
Khoảnh khắc mũi dao xuyên qua cổ họng ông ta, tôi mới nhận ra sự kém cỏi và yếu ớt của mình, tôi mãi mãi không làm được, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157546/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.