Tôi ngửi thấy mùi trên cơ thể mình, nói là không hề thối, thấy biểu tình nghiêm nghị cứng nhắc như vậy của tôi, ông ta cười càng to: “Ừ, không thối.”
Con ngựa hí to, rung rung bộ lông dài màu nâu đỏ rậm rạp, trong ánh nắng chiếu xuống mạnh mẽ, anh tuấn oai phong.
Loại ngựa này là ngựa chiến, chuyên đi đánh trận, tính khí rất bướng bình hung hãn, căn bản không thuần phục được, lại không sợ máu, ngay cả mãnh thú cũng không sợ, hầu như không ai có thể cưỡi trên lưng nó, trèo lên sẽ bị hất tung.
Nhưng trước mặt Kiều Dĩ Thương lại rất ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đến mức mất đi cả bản tính vốn có, dường như nó đã bị ông ta chinh phục hoàn toàn, trở thành hình bóng thành tín vật của ông ta. Nó vừa nổi điên lên ông ta chỉ cần giơ tay đánh vào đầu nó nó liền lập tức yên tĩnh trở lại.
Một người có tàn nhẫn hay không, còn phải xem đối thủ nào có thể khiến ông ta đầu hàng, con người mãi mãi luôn cúi đầu trước những người lợi hại hơn mình, một khi không bằng đối phương, nhất định sẽ bớt phóng túng và phục tùng theo đối phương, tôi chưa từng nhìn thấy ông ta cúi đầu, tôi chỉ nhìn thấy vô số người cúi đầu trước ông ta. Tôi hỏi ông ta làm thế nào có thể thuần phục con ngựa này.
Ông ta nói đánh. Ông ta đẩy đuôi con ngựa ra, lộ ra vết thương bằng gậy ghê gớm: “Tôi bảo người của tôi nhốt tôi và nó trong một cái chuồng ngựa không đến mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157548/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.