Chương trước
Chương sau
Ông trùm ma túy K.

Hóa ra có đám tàn dư của già K ở Myanmar vào Quảng Đà chống lưng cho anh ta, chả trách ông ta mạnh miệng đến vậy.

Tôi nghe nói Hàn Bắc dũng cảm thiện chiến, Kiều Dĩ Thương để anh ta lại Vân Giang, lần đó anh ta cùng với tên đàn em nhập cảnh trái phép cùng già K giao chiến một trận. Tên đàn em trước đây từng là bộ đội đặc chủng, xuất ngũ liền đi theo già K buôn bán thuốc phiện, thân thủ có thể nói là tương đối lợi hại, một mình anh ta đánh với mười người cũng không hề hấn gì, già K chính là muốn mượn tay anh ta tiêu diệt hết thuộc hạ của Kiều Dĩ Thương. Không ngờ tới Hàn Bắc mưu lược cũng không hề kém cạnh, nhanh chóng phản đòn lại đối phương, hai bên đến giờ vẫn bất phân thắng bại.

Già K không cam tâm, nghĩ nếu không thể trực tiếp đối phó với Kiều Dĩ Thương thì đành quay sang uy hiếp người phụ nữ bên cạnh anh ta. Khi tôi nghĩ đến điều này, ngực tôi không ngừng run lên, cơ thể tôi run rẩy hai lần.

Sau khi Tên đàn em rời đi, thuộc hạ của ông ta lấy ra một chiếc ghế cho ông ta ngồi xuống, ông ta ngồi xuống đối diện với chúng tôi, hỏi chúng tôi có khát hay không.

Ông ta phất tay bảo thuộc hạ của mình đem nước tới, nhưng không biết bọn họ lấy nước từ đâu ra, trên miệng bát vẫn còn đọng một lớp bụi cùng dầu mỡ ở trên trông rất ghê tởm, Thường Cẩm Hoa lúc này đang rất khát nước, bà ta liếc nhìn thấy bát nước đục ngầu liền khôg khỏi tức giận.

“Anh đùa với tôi à?”

Đường chủ Phùng cười nói làm sao ông ta dám đùa giỡn với phu nhân của ông chủ Kiều, nhưng nơi này chủ yếu để người ta trồng trọt, nào dễ dàng kiếm được nước sạch để uống, có nước để uống cho qua cơn khát là may mắn lắm rồi, nếu cô không uống thì cứ việc đổ đi.

Nói xong, tên đàn em liền trực tiếp đem bát nước dội hết lên chân Thường Cẩm Hoa, làm ướt cả giày của bà ta.

Thường Cẩm Hoa biết ông ta làm như vậy là cố ý, sắc mặt bà ta cực kỳ khó coi, tức giận đến mức trống ngực kịch liệt đập phập phồng.

“Cởi dây trói cho tôi, các người nhiều người như vậy, một người phụ nữ nhỏ bé như tôi cũng không dễ dàng chạy được. Chẳng lẽ các người đông người như thế lại sợ một phụ nữ như tôi chạy mất hay sao, nhìn xem còn ra thể thống gì chứ.”

Đường chủ Phùng nói bà ta muốn chạy cũng không được, bọn họ nhất quyết vẫn không cởi trói cho bà ta, đợi khi Kiều Dĩ Thương đến đây, bọn họ cho ông ta một cơ hội để lựa chọn, đến lúc đó ông ta muốn đưa ai đi bọn họ cũng không làm khó dễ, còn về người còn lại, bọn họ sẽ đưa về cho già K tùy ý xử lý.

Ông ta nói xong nhếch môi cười toe toét.

“Đến lúc đó kết cục chắc là rất thảm đấy!”

Tên đàn em ở phía sau nghe ông ta cười cũng cười theo ông ta, cà tòa nhà xưởng trống trải đột nhiên vang lên từng trận cười ghê rợn trông có chút kinh hãi.

Đường chủ Phùng cởi xuống vòng tay phật châu, yêu thích cầm lên tay ngắm nghía thường thức.

“Cuộc chơi nào cũng có quy luật của nó, ai cũng không thể vi phạm, nhiệm vụ cũa tôi là đưa người đến đây, dựa theo quy cũ của già K, ông chủ Kiều nhất định không thể hành động bậy bạ, nếu ông ta dám phạm quy, tôi liền trực tiếp nổ súng, có chuyện gì không hay xảy ra cũng là cái giá ông ta phải trả vì đã vi phạm quy củ cuộc chơi.”

Ông ta nghiêng người về phía trước, ánh mắt đảo qua đảo lại khuôn mặt của tôi và Thường Cẩm Hoa.

“Già K nói ra rất nhân từ, chẳng phải ông ấy đã cho anh ta một cơ hội để lựa chọn hay sao, hôm nay nếu một trong hai người có chuyện gì, chung quy đều là do anh ta hại chết chứ không phải già K. Tôi nghe người đời đồn đại ông chủ Kiều xưa nay rất bạc tình, một khắc trước còn ghé vào trên người cô nói đôi ba câu yêu thích, một khắc sau liền có thể thẳng tay ném cô xuống bãi tha ma. Tôi còn chưa có cơ hội lĩnh giáo qua chuyện này, các người hẳn là cũng chưa có, vậy hôm nay chúng ta cùng nhau lĩnh giáo qua một chút.”

“Ông còn muốn ngồi đó lĩnh giáo sao?”

Thường Cẩm Hoa cười lạnh một tiếng.

“Đợi khi anh ấy đến đây, ông nhất định cũng toi đời.”

“Ồ, vậy sao?”

Phùng đường chủ cười như không cười.

“Vậy thì xem thử, ông chủ Kiều tốt nhất đừng nên mạnh miệng trước mặt tôi, nếu không sau cùng người chết là ai tôi cũng không dám chắc, nếu không nắm chặt được phần thắng trong tay, tôi đã không liều lĩnh khiêu chiến với anh ta như vậy.”

Sự tự tin của Phùng đường chủ khiến tôi ngửi thấy có điều gì đó không ổn. Tôi tập trung nhìn vào tòa nhà bỏ hoang ở vùng ngoại ô hoang vắng này. Tôi có thể mơ hồ nhìn thấy ngón chân của người nào đó trên cầu thang, còn có vài cái đầu người nhấp nhô bên ngoài cửa sổ đang chuẩn bị mai phục.

Tôi nhận thấy trên mặt đất có vài đường lôi tuyến, là lôi tuyến đỏ. Tôi đã ở cùng Chu Dung Thành rất nhiều năm nên đối với những đường lôi tuyến này cũng có chút hiểu biết. Lôi tuyến xanh là tiếng vang, có lực sát thương rất lớn, còn lôi tuyến đỏ là sấm rền, tỏa ra sương khói mù mịt, lực sát thương so với loại kia hơn cả nghìn lần, hơn nữa giết người còn không gây ra âm thanh mà vị trí ở đây lại quá xa xôi, nếu có người chết gần như không thể bị ai phát hiện.

Trong hắc bang có quy củ, hai nhóm đối đầu nhau, nếu hai bên có giao dịch thù tuyệt đối không được báo cảnh sát, nếu không liền trực tiếp đồng quy vô tận cùng với con tin, hơn nữa truyền ra ngoài là vì muốn đối phương thân bại danh liệt nên mới liên minh với cảnh sát tiêu diệt tất cả, mà hắc bang đối với hành động liên minh này càng khinh thường hơn ai hết, một khí đã cùng cảnh sát liên thủ, trong mắt bọn người hắc bang, bọn người đó chẳng khác nào tay sai cho đám cảnh sát.

Cho nên Kiều Dĩ Thương có thể sẽ sập bẫy của bọn họ, một khi nhà kho bị Phùng đường chủ và Tên đàn em làm cho nổ tung, những người bên trong hẳn sẽ không thể sống sót.

Cho dù có năng lực mạnh mẽ đến mức nào, ông ta cũng chỉ cứu được một người là cùng.



Tôi duỗi chân giẫm lên lớp đất dưới chân, xúc cảm từ dưới chân truyền tới cho tôi biết lớp đất này vừa mới được đào lên, vẫn còn mềm xốp, may mắn trải qua một đêm sương gió vẫn chưa trở nên rắn chắc, cho nên lôi tuyến này vẫn chưa ẩn sâu vào đất, không chỉ dễ dàng phá bỏ, mà thời điểm nổ tung cũng không tỏa ra nhiều khí bụi, không đến mức khiến cho người khác phải hít thở không thông.

Tên đàn em ở phía sau Phùng đường chủ nhìn thấy tôi đang chạm vào lôi tuyến, sắc mặt của anh ta liền thay đổi rõ rệt, vội chỉ vào tôi nói.

“Đừng cử động!”

Mũi chân tôi dừng lại chưa đến một giây, liền mạnh mẽ đạp xuống không chút do dự, anh ta trợn to hai mắt, không phát ra nổi âm thanh sửng sốt nhìn tôi một hồi, nhưng vẫn không có phản ứng gì xảy ra, tôi cười nói.

“Anh làm sao vậy, tôi chỉ đạp phần đuôi sấm, chứ không phải phần đầu sấm, anh vẫn còn chưa có đốt lửa, sao tôi có thể kích hoạt được nó chứ?”

Phùng đường chủ nãy giờ chỉ lo ứng phó Thường Cẩm Hoa đang kêu gào bên đây, nghe được bên tôi có động tĩnh mới chuyển dời tầm mắt qua bên này, ông ta híp mắt nhìn về phía tôi, nhanh chóng châm một điếu thuốc đưa lên miệng rít sâu một hơi.

“Cô Hà.”

Tôi gật đầu.

“Phùng đường chủ, nghe danh đã lâu.”

Ông ta nhướng mày.

“Cô ở nơi nào nghe qua tên tôi vậy?”

Tôi cười nhẹ.

“Con chó trung thành và ngốc nghếch của già K nuôi trong nhà.”

Vẻ mặt của ông ta lập tức trầm xuống, tôi không chút hoang mang nói tiếp.

“Trên đời không thiếu anh hùng, chỉ có thiếu anh hùng chân chính. Ông cho rằng ông dựa vào già K, làm tất cả mọi thứ cho ông ta, ông ta sẽ bảo vệ ông và chống lưng cho ông sao. Ông ta chính là muốn đẩy ông ra để chịu trận, đến lúc đó ông ta vừa đạt được lợi ích của chính mình, vừa có thể tiêu diệt được ông. Ông ta bị Kiều Dĩ Thương và cảnh sát chống ma túy ở Tam Giác Vàng đánh bại, rời khỏi biên giới Trung-Miễn Điện lâu như vậy, bây giờ thấy tình hình đã ổn mới dám trở về. Ở Tam Gíac Vàng, ông ta không phải là bá chủ duy nhất mà chỉ là một trong những ông chủ lớn ở vùng đó, nhưng đây là Quảng Đà, không phải là Miễn Điện, ông nên biết tình thế ở đây là do ai nắm giữ.”

Phùng đường chủ nhìn chằm chằm tôi một lúc, sự bình tĩnh và lý trí của tôi càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt ông ta, điều này giống như tôi đang xé nát mặt nạ, lộ ra sự thật tàn nhẫn ở bên trong, tôi không chút sợ hãi nhìn thẳng ông ta, Thường Cẩm Hoa rốt cục nhận ra được sự tàn bạo của đám người này, bà ta ở phía sau bóp tay tôi ngăn cản, tôi dùng cơ thể của mình chặn lại hành động của bà ta.

Phùng đường chủ phun ra một ngụm khói trắng, dùng đầu lưỡi liếm qua răng cửa ố vàng của mình.

“Thật sự là một cô gái kiên cường, đến nước này mà cô vẫn còn tỏ ra bình tĩnh như vậy.”

Cứ tiếp tục duy trì tư thế này làm tôi có hơi mệt mỏi, vì vậy tôi liền thay đổi góc độ giật giật gân cốt cho thoải mái. Ông ta đem hành động của của tôi tất cả thu vào trong mắt, sau lớp khói mờ mờ tôi thấy hai mắt ông ta nheo lại.

“Một mình xuyên vào hang ổ của già K, đem anh Thế đùa giỡn trong tay, suýt nữa còn thua bại trong tay cô, cô cũng coi như nổi tiếng trong Tam Giác Vàng, một người phụ nữ có năng lực như cô, tôi đây mới gặp lần đầu tiên.”

Tôi thấy giọng điệu của ông ta không ổn, có vẻ như ông ta đang khiêu khích tôi, hảo hán không so đo chuyện trứơc mắt, ngoài miệng tôi lập tức tỏ vẻ chịu thua, nở nụ cười quyến rũ nhìn ông ta.

“Cho dù có lợi hại đến đâu chẳng phải bây giờ cũng bị ông trói lại rồi sao, cho nên Phùng đường chủ, cho dù tôi có năng lực bao nhiêu cũng không thể so bằng nam nhân như các người.”

Ông ta im lặng vài giây rồi bật cười, tàn thuốc từ trong miệng rơi xuống đống cỏ khô, bùng lên ngọn lửa ngăn cách giữa tôi và anh ta, đem gương mặt của chúng ta phản chiếu trong đồng tử đối phương dưới ánh lửa đỏ bừng..

Tên đàn em nhanh chóng dập lửa kịp thời, Phùng đường chủ ra lệnh cho bốn người khác treo Thường Cẩm Hoa và tôi lên một thanh cọc gỗ, quay mặt đối diện với phía cửa.

Sợi dây thừng dày buộc vào ngực và cánh tay của tôi, treo tôi lên đến độ cao bảy hoặc tám mét, siết chặt lấy bụng tôi cơ hồ như muốn đem cả váy tôi cắt đứt, Thường Cẩm Hoa và tôi lắc lư liên tục, không ai có thể đến gần nhau, chúng tôi đều bị trói buộc lơ lửng trên không trung, không có điểm tựa, giống như lục bình liên tục bị chao đảo.

Nỗi sợ hãi không biết sẽ sống chết ra sao làm cho chúng tôi hơi hoảng hốt, giọng bà ta đứt quãng vì khó thở.

“Là cô liên lụy tới tôi.”

Tôi quay mặt lại nhìn bà ta, nhận thấy ánh mắt bà ta nhìn tôi căm thù đến tận xương tủy.

“Nếu không phải cô xông tới Tam Giác Vàng báo thù cho Chu Dung Thành mà xúc phạm đến bọn người này thì bây giờ căn bản tôi cũng không bị bắt trói ở đây, người bọn họ ghi hận vốn dĩ chính là cô.”

Tôi cười và nói bà ta nghĩ sao cũng được, già K và Kiều Dĩ Thương cũng đâu có ưa gì nhau.



“Cô còn ngụy biện cái gì nữa? Người cô liên lụy đâu chỉ có một mình tôi, mà còn có đứa nhỏ trong bụng, mặc dù đứa nhỏ của cô không quan trọng như tôi, nhưng dù gì đứa nhỏ cũng đã được bốn tháng, có khi cô còn liên lụy luôn cả nó.”

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trong lòng thầm cầu mong Kiều Dĩ Thương sẽ nhanh đến, mặt không chút cảm xúc nói.

“Mới mưa gió thế này đã không chịu được thì không xứng làm con của tôi.”

Tôi nói xong liền chế nhạo.

“Bà Thường tốt nhất tự lo cho bản thân mình, thời điểm thai nhi mới một tháng là không ổn định nhất, cô so với tôi còn nguy hiểm hơn. Không phải cô cũng đang có ý định giá họa cho tôi sao, trời đã cho cô một cơ hội tốt, xem ra ông trời cũng thương xót cho nỗi khổ tâm của cô liền chỉ đường cho cô đến đây.”

Thường Cẩm Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cô đúng là phụ nữ tàn nhẫn nhất mà tôi từng thấy. Phụ nữ trên đời dù có độc ác rắn rết đến mức nào vẫn còn có duy nhất một điểm yếu, cô ngay cả tim cũng không có.”

“Bà Thường có dám thề thốt với tôi, lấy tính mạng của cô trong hôm nay ra đặt cược, trong bụng cô thật sự là có đứa nhỏ sao?”

Sắc mặt bà ta không chút thay đổi nói.

“Đương nhiên, anh Thương khôn khéo như vậy, tôi sao có thể dễ dàng lừa gạt anh ấy.”

Tôi cau mày, đúng lúc này ngoài cửa truyền tới thanh âm của một chiếc ô tô, âm thanh sắc bén, xuyên thấu bầu trời. Sau đó, cánh cổng sắt bị đạp tung ra. Tên đàn em và người của anh ta định nắm lấy áo người đó, hung hăng ném anh ta xuống đất, nhưng người nọ hành động nhanh hơn một bước, nhanh chóng quật ngã tên đàn em xuống đất, tên đàn em phun ra một ngụm máu, màu máu đỏ tươi hòa lẫn với dòng nước cách đó không xa vừa mới dùng để đập lửa, trông rất kinh người.

Anh chỉ tay về phía bóng người đang tiến tới phía sau, hấp hối nói.

“Kiều Dĩ Thương đến rồi.”

Anh ta nói xong liền gục xuống tại chỗ, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Phùng đường chủ thong thả đứng dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm vào bóng người mặc đồ đen từ đằng xa bước vào, anh ta đội một chiếc mũ rộng vành có từ thời Thượng Hải cũ, che khuất nửa khuôn mặt, che đi đôi lông mày đen rậm và đôi mắt sâu hun hút của anh ta, điều xì gà bị anh ta giữ chặt giữa môi và răng, đôi giày da dưới chân của anh ta từng bước dẫm lên tro bụi, cát đá dính một vài vệt máu.

Gương mặt của anh ta ẩn hiện sau làn khói thuốc lượn lờ, anh ta từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, đi sau anh ta trừ bỏ Hoàng Mao, chỉ có hai tên thuộc hạ, anh ta chầm chậm tiến vào, đi đến trước mặt của Phùng đường chủ, nhẹ giọng nói.

“Không có ai cả.”

Đường chủPhùng hỏi anh ta dám liều mạng vậy sao.

Nơi này hơn mười dặm đường cũng chưa chắc tìm được một bóng người, mà nếu có gọi người tới thì cũng không thể tới được chỉ trong một thời gian ngắn.

Phùng đường chủ phất tay, cánh cửa được đóng sầm lại, chặn đứt tia sáng từ bên ngoài, ông ta cười nói.

“Ông chủ Kiều, rất có khí thế, ngay cả một người cũng không mang theo.”

Kiều Dĩ Thương bình tĩnh đứng đó hút thuốc, khói trắng dày đặc tràn ra từ lỗ mũi ông ta, đôi môi mỏng của ông ta buông lỏng, phần thuốc còn lại rơi xuống đất. Ông ta bình tĩnh nhấc chân phải lên, trước khi điếu xì gà chuẩn bị chìm xuống bùn đất kịp thời dùng ngón chân tiếp được điếu xì gà.

Phùng đường chủ định mở miệng muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, ông ta đột nhiên dừng lại.

Kiều Dĩ Thương cởi bỏ chiếc mũ trên đầu và từ từ ngẩng đầu lên, khi ông ta nhìn thấy Thường Cẩm Hoa và tôi đang treo mình trên thanh gỗ, ánh mắt ông ta thoáng chốc trầm xuống.

Thủ đoạn của Phùng đường chủ là ngăn không cho ông ta lẻn tấn công cướp người, ở độ cao bảy mét tám này ông ta có dùng ngoại lực gì cũng không thể giải cứu, một khi đã tấn công thì bất cứ ai trong chúng tôi cũng gục chết chứ đừng nói đến đứa trẻ trong bụng.

Hoàng Mao cũng sững sờ, lúc này không ai ngờ rằng bọn họ hoàn toàn bị Phùng đường chủ dắt mũi, Hoàng Mao không quen nhìn ông ta kiêu ngạo như thế, anh ta chỉ vào mũi Phùng đường chủ rồi xông lên.

“Già K sai ông làm việc, không có nhắc đến thân phận anh Thương hay sao? Ông nghĩ ông có tư cách gì mà dám dắt mũi anh ấy. Đường chủ ở Tam Giác Vàng, so với bọn rắn độc ở Quảng Đà còn không bằng. Dám đụng đến người phụ nữ của anh Thương, ông nghĩ như vậy là có thể thắng chúng tôi rồi sao?”

Kiều Dĩ Thương đột nhiên ngăn lại Hoàng Mao lúc này còn đang tức giận, một tia sáng lạnh xẹt qua, Phùng đường chủ bình tĩnh lấy ra một cây súng bạc.

Khẩu súng này rất nhanh sau khi lấy ra liền nhắm thẳng vào vị trí của tôi và Thường Cẩm Hoa.

“Ông chủ Kiều, hay là chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.