Chương trước
Chương sau
Từ trước đến nay tính tình của Triệu Phương Hoa vẫn không được tốt, khi ở nhà cũng đã quen ăn to nói lớn để ai cũng phải nghe thấy tiếng bà ta. Thế nhưng bà ta làm trò trước mặt Tưởng Viễn Chu như vậy, rõ ràng là không chừa lại chút mặt mũi nào cho Hứa Tình Thâm.

Triệu Phương Hoa trừng mắt nhìn Hứa Vượng đứng bên cạnh. Hứa Vượng cũng chỉ có thể làm như không nhìn thấy.

“Ba, mẹ, con đưa hai người về.”

Hứa Vượng mở miệng nói: “Không cần đâu, chút nữa bảo Minh Xuyên đưa chúng ta về là được rồi.”

“Bên Minh Xuyên xong việc cũng đã không còn sớm nữa.”

Triệu Phương Hoa ngồi trên ghế sô pha không thèm nhúc nhích: “Mẹ và ba con đã bàn bạc rồi, tối nay không về đâu. Trên lầu còn nhiều phòng trống như vậy, tùy tiện dọn một phòng cho ba mẹ ngủ lại là được rồi.”

Hứa Vượng ở bên cạnh không nói gì, Triệu Phương Hoa đã sớm dự định như vậy rồi.

“Hai đứa nó cũng sắp kết hôn rồi, sau này chỗ đó cũng sẽ trở thành nhà của chúng ta, từ từ rồi dọn đồ qua sau.”

“Vậy còn căn nhà kia thì sao?” Hứa Tình Thâm lạnh mặt hỏi. “Huống hồ hai người còn phải lo chuyện của tiệm thuốc, từ chỗ căn nhà đó đến tiệm thuốc rất gần mà.”

“Có thể cho thuê mà? Chứ chẳng lẽ cả căn nhà lớn như vậy chỉ có mỗi đôi vợ chồng son ở thôi sao?”

Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm Triệu Phương Hoa, lắc đầu nói: “Vốn dĩ chỗ này là phòng cưới cho Minh Xuyên và Hạ Manh, mẹ không thể vào ở được. Cho dù có muốn, cũng phải được hai đứa nó đồng ý.”

“Điên rồi có đúng hay không?”

Triệu Phương Hoa không thể nhịn được nữa, đứng phắt dậy. Thế nhưng khi vừa chạm phải ánh mắt sắc bén của Tưởng Viễn Chu, bà ta liền rụt cổ lại một cái.

“Mẹ là mẹ ruột của Minh Xuyên, không đi theo nó còn có thể theo ai chứ?”

“Minh Xuyên là em trai con, đây là quà cưới chúng con tặng cho nó. Về phần mẹ, vốn dĩ cũng không có quan hệ máu mủ gì với con, không đáng được hưởng đãi ngộ như vậy.”

Hứa Tình Thâm dứt khoát nói thẳng, không chút lưu tình. Từng câu, từng chữ chẳng khác gì những mũi dao cắm thẳng vào trong ngực người nghe.

Triệu Phương Hoa tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch, môi run run. Bà ta ngồi xuống trở lại ghế sô pha, hung hăng đập mạnh một cái lên cánh tay Hứa Vượng. Hứa Vượng vẫn ngồi yên, không rên một tiếng.

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn Hứa Tình Thâm, sau đó vòng tay ôm lấy bả vai cô: “Đi, chúng ta về nhà thôi.”

Cô thẫn thờ gật đầu một cái, không nói lời nào, theo Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài.

Hai người đổi giày xong, vừa đóng cửa lại, phía sau lưng liền truyền đến tiếng la khóc của Triệu Phương Hoa: “Kiếp trước rốt cuộc tôi đã gây ra cái nghiệt gì hả? Tôi gả cho Hứa Vượng ông có gì tốt đẹp hả? Đòi tiền không có tiền, muốn cái gì cũng không có, đã vậy ông còn có một đứa con gái riêng. Tôi vẫn luôn xem nó như con gái ruột của mình, hết lòng nuôi nấng nó. Bây giờ thì hay rồi...”

“Ai u, số tôi sao lại khổ thế này cơ chứ, như vậy chẳng phải là cốt nhục chia lìa hay sao, tại sao tôi không thể ở đây chứ?”

“Sao ông không lên tiếng!” Triệu Phương Hoa đột nhiên rống lên. “Hứa Vượng, ông mau nói gì đi, nói!”

Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm xuống mũi chân mình. Tối nay không ngờ cô lại nói ra những lời như vậy. Trước đây dù cho trong lòng cảm thấy khó chịu thì vì Hứa Vượng, cô cũng sẽ im lặng.

Ra tới bên ngoài, Tưởng Viễn Chu mở cửa xe, đỡ cô ngồi vào trong.

Anh đóng cửa xe lại, ngồi vào chỗ ghế lái. Thấy Hứa Tình Thâm vẫn không nhúc nhích, cũng không them cài dây an toàn, Tưởng Viễn Chu nghiêng người qua làm giúp cô. Đúng lúc này, Hứa Tình Thâm bỗng nhiên vươn tay ra ôm chầm lấy anh.

Cánh tay Tưởng Viễn Chu thuận thế ôm lấy hông cô: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Viễn Chu, Minh Xuyên sắp kết hôn rồi.”

“Đương nhiên, anh biết.”

Hứa Tình Thâm ôm lấy hai cánh tay của anh không chịu buông ra.

“Dựa vào cái gì mà bà ta bây giờ có thể an nhàn hưởng thụ như vậy? Dựa vào cái gì? Trong lòng em không thể chấp nhận được, thật không thăng bằng.”

Tưởng Viễn Chu không nói gì. Bàn tay to lớn chỉ khẽ vuốt ve trên thắt lưng cô. Hứa Tình Thâm chôn mặt bên cần cổ anh.

“Gần đây em luôn không thể ngủ ngon giấc. Rất nhiều chuyện lúc còn bé bỗng dưng cứ ồ ạt kéo về, như là mới vừa xảy ra hôm qua thôi. Triệu Phương Hoa luôn đối xử khắc nghiệt với em, hết mắng chửi rồi lại rủa xả, thậm chí không cho ba em động vào em. Minh Xuyên là em trai em, em thương yêu nó, thế nhưng những thứ tốt đẹp em không thể nào chấp nhận cho Triệu Phương Hoa hưởng thụ cùng nó được. Viễn Chu, làm sao bây giờ, em không thể gỡ tảng đá đè nặng trong lòng xuống được.”

Kết hôn, đối với nhà họ Hứa mà nói, là chuyện đáng ăn mừng, là chuyện được trông đợi nhất. Hứa Tình Thâm dĩ nhiên cũng vui mừng cho em trai cô. Thế nhưng so với vui vẻ, cảm giác chua xót khó chịu càng rõ ràng hơn.

“Vậy thì không cho bà ta vào ở là được rồi, chỉ cần em càm thấy vui, em muốn thế nào cũng được.”

Hứa Tình Thâm khịt mũi một cái, có chút bất đắc dĩ, cười nói: “Nói cho cùng, bây giờ bà ta là vợ của ba em. Ba em không thể nào vứt bỏ Triệu Phương Hoa được.”

“Nếu vậy thì cứ để bọn họ đi cùng nhau.”

Hứa Tình Thâm lắc đầu: “Mấy hôm nay em đã nằm mơ thấy mẹ.”

Tưởng Viễn Chu than nhẹ một tiếng, ôm cô càng chặt hơn trong lồng ngực mình. Giọng Hứa Tình Thâm đầy ủy khuất: “Minh Xuyên kết hôn còn có đủ cả ba mẹ tham dự, còn em thì sao? Chúng ta thì sao? Nếu như mẹ em có thể nhìn thấy em kết hôn, có phải sẽ rất hạnh phúc không?”

“Tình Thâm, nếu em cứ ôm khư khư suy nghĩ đó thì sẽ không lúc nào cảm thấy vui vẻ được. Em chỉ một mực muốn có mẹ ở bên cạnh, em nghĩ nếu như thời thơ ấu của em có mẹ cùng trải qua thì đã tốt biết bao, đúng không? Nếu mẹ em còn sống thì ba em sẽ không lấy người đàn bà kia, sẽ không cần chịu quá nhiếu uất ức, cả nhà em cùng sống hòa thuận hạnh phúc đến giờ, đúng không? Thế nhưng trên đời này làm gì có nhiều cái “nếu” như vậy?”

Khóe miệng Hứa Tình Thâm cứng đờ: “Đúng vậy.”

Bàn tay to lớn của Tưởng Viễn Chu khẽ xoa đầu cô: “Em xem, ngày hôm nay vốn dĩ nên cảm thấy hài lòng mới phải. Minh Xuyên và Hạ Manh vui vẻ như vậy, còn em?”

“Em chỉ muốn tống Triệu Phương Hoa đi, em không cam lòng mà thôi.”

“Không cần không cam lòng, loại người như bà ta vĩnh viễn không biết thỏa mãn là gì, em cho là bây giờ bà ta có thể cảm thấy dễ chịu sao?”

Tưởng Viễn Chu cúi người xuống thấp hơn một chút, anh khẽ cọ một bên gò má mình lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tình Thâm.

“Nếu bà ta biết cảm thấy đủ thì hôm nay đã không gây náo loạn như vậy. Vì sao ban đầu anh cố tình thêm tên Hạ Manh vào quyền sở hữu căn nhà đó? Anh chính là muốn trong lòng bà ta phải khó chịu, ngày ngày đều phải vắt óc suy nghĩ làm sao mới biến căn nhà đó thành của riêng một mình Minh Xuyên mà thôi. Chúng ta càng cho Minh Xuyên nhiều thứ thì bà ta lại càng khó chịu, bởi vì bản tính tham lam ích kỉ của bà ta, bà ta luôn sợ Hạ Manh sẽ độc chiếm làm của riêng.”

Loại người như Triệu Phương Hoa, Tưởng Viễn Chu đã nhìn thấu tâm tư bà ta từ lâu.

Hứa Tình Thâm chui ra khỏi lồng ngực rộng lớn của Tưởng Viễn Chu.

“Em đỡ hơn rồi.”

“Không còn khó chịu chứ?”

“Ừ.”

Tưởng Viễn Chu đưa tay sờ lên mặt cô.

“Hôn lễ của Minh Xuyên em cũng đừng suy nghĩ nhiều, có chuyện gì cứ dặn dò Lão Bạch là được rồi.”

“Ừ.”

“Hôn lễ của Minh Xuyên nghìn vạn lần không thể làm qua loa.”

Hứa Tình Thâm cười cười: “Có anh ở đây, làm sao có thể qua loa được chứ?”

“Anh cũng có tâm tư của mình.”

“Tâm tư gì chứ?”

“Anh không muốn sau này chúng ta phải có một điều gì hối tiếc về hôn lễ của mình. Một chút cũng không được. Cho nên từ hôn lễ của Minh Xuyên, chúng ta có thể rút kinh nghiệm cho chính mình.”

Hứa Tình Thâm bật cười: “Chúng ta về nhà thôi.”

“Được, về nhà.”



Ngày hôn lễ của Hứa Minh Xuyên đương nhiên phô trương khỏi phải bàn. Hứa Tình Thâm ngồi bên dưới, kích động nắm chặt hai tay lại.

Tưởng Viễn Chu ngồi ở bên cạnh cô, hai đứa nhỏ cũng ngồi cùng một chỗ. Hôm nay không hiểu sao hai đứa đặc biệt ngoan ngoãn, chịu ngồi im một chỗ.

Hứa Minh Xuyên cầm micro, bắt đầu phát biểu đôi lời.

Hàng loạt đôi mắt đều đổ dồn về phía sân khấu. Hứa Minh Xuyên có chút khẩn trương, tiếng nói của cậu vang dội không gì sánh được. Mở đầu, cậu gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người, còn có cha mẹ hai bên. Hứa Tình Thâm nhìn Hứa Minh XUyên đứng trên đó, tựa như ngay chính lúc này cô mới nhìn thấy rõ em trai mình thật sự đã trưởng thành rồi. Cậu đã có gia đình riêng của mình.

Hứa Minh Xuyên nói rất nhiều thứ nhưng Hứa Tình Thâm cũng không còn nghe vào nữa. Trong lòng cô đang ngổn ngang trăm mối cảm xúc, những lời chúc phúc cô sớm đã chuẩn bị nay cũng đã quên sạch.

“Tôi còn muốn cảm ơn chị của tôi, anh rể của tôi...”

Tưởng Viễn Chu cười khẽ, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp Hứa Minh Xuyên đang nhìn cô chằm chằm.

“Từ nhỏ đến lớn, người đối xử tốt với tôi nhất chính là chị tôi...”

Nghe được những lời này, Hứa Tình Thâm muốn cười, nhưng lại phát hiện khóe môi mình đã cứng đờ, không cách nào kéo cao lên được.

“Từ nay về sau, tôi phải sống có trách nhiệm hơn. Không chỉ riêng việc phải hiếu thuận với ba mẹ hai bên, tôi còn muốn hiếu thuận với chị tôi, không để chị phải nhọc lòng vì tôi nữa...”

Hai mắt Hứa Tình Thâm đỏ lên.

Cái thằng này, cô đã già lắm đâu mà đòi “hiếu thuận”?

Hứa Tình Thâm giơ ngón tay lên, khẻ dụi ngay khóe mắt. Cuối cùng cô cũng phải bật cười, gật đầu với Hứa Minh Xuyên một cái.

Sau đó, Hứa Minh Xuyên phải bận rộn đi mời rượu mọi người. Cậu thậm chí xoay sở không nổi với đám bạn thân và đồng nghiệp.

Sau một hồi lâu, Hứa Tình Thâm vẫn còn ngồi thất thần tại chỗ. Tưởng Viễn Chu kéo tay cô qua.

“Đêm nay hai đứa nó ở lại khách sạn, họ hàng thân thích của nhà họ Hạ cũng ở lại nơi này. Có phải em muốn gặp Minh Xuyên một chút không?”

“Không cần đâu, em muốn gặp nào thì ngày nào mà chẳng được chứ?” Hứa Tình Thâm thu hồi tầm mắt. “Để em đi qua bên họ hàng thân thích.”

“Vậy anh bảo Lão Bạch đưa Lâm Lâm và Duệ Duệ về trước.”

“Ừ.”



Nhà họ Mục.

Chớp mắt cũng đã đến kì nghỉ hè, Phó Lưu Âm ngồi trước bàn ăn, cô mặc chiếc quần dài đến tận mắt cá chân. Đây là đồ Mục Kính Sâm đặc biệt mua cho cô.

Anh đã nói, lúc xuống lầu nhất định không được để lộ bắp chân của mình.

Mọi người lần lượt ngồi vào bàn ăn. Phó Lưu Âm vô tình bắt gặp ánh mắt của Lăng Thời Ngâm đang nhìn cô chằm chằm.

Phó Lưu Âm vờ như không thấy, dời tầm mắt sang hướng khác. Bà Mục đưa mắt nhìn mọi người một lượt.

“Từ sau khi Triều Dương qua đời, trong nhà chưa bao giờ có không khí hội họp vui vẻ. Thế nhưng trước đây Triều Dương cũng có rất nhiều bạn bè, mẹ và mấy vị phu nhân đó cũng là chỗ qua lại thân thiết. Mẹ định hai ngày này tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mời mọi người đến nhà ăn cơm.”

Phó Lưu Âm nghe vậy, cũng không có phản ứng gì. Lăng Thời Ngâm thì ngược lại, hai mắt lóe lên: “Mẹ, đó là một ý kiến hay.”

“Các con thấy sao?” Bà Mục nhìn về phía hai đứa con trai.

Mục Thành Quân và Mục Kính Sâm đưa mắt nhìn nhau. Ai cũng biết từ sau khi Mục Triều Dương qua đời cho đến nay, bà Mục chưa có ngày nào được thật sự vui vẻ. Mục Thành Quân thả đôi đũa trong tay xuống.

“Mẹ, con không có ý kiến.”

“Rất tốt, mẹ cứ chọn ngày đi.” Mục Kính Sâm nói.

“Tốt lắm.” Khóe miệng bà Mục cong lên. “Chuyện này mẹ định giao cho Thời Ngâm và Âm Âm lo liệu.”

Phó Lưu Âm đang bận nhai thức ăn, nghe bà Mục nói thế thì không khỏi ngẩn ra. Mục Kính Sâm thay cô mở miệng: “Mẹ, Âm Âm cái gì cũng không hiểu, không giúp được gì cho mẹ đâu.”

“Không hiểu cũng không sao, mẹ có thể dạy cho nó. Âm Âm đã là dâu nhà họ Mục, trước sau gì cũng phải biết lo liệu những chuyện này.”

Tinh thần Lăng Thời Ngâm cuối cùng cũng tươi tỉnh hẳn lên. Mấy ngày nay, cô ta sống như một người tàn phế, trừ ăn cơm thì còn có thể làm gì? Tốt xấu gì cô ta cũng là một thiên kim tiểu thư, đương nhiên thích những buổi tiệc kiểu hồng môn yến.

“Lão Nhị, không cần lo lắng, còn có chị và mẹ mà.” Lăng Thời Ngâm tiếp lời. “Mẹ, cứ giao cho con lo.”

“Thật sao?” Bà Mục thật ra cũng có chút giật mình.

“Lúc trước khi còn chưa lấy chồng, mẹ con đã sớm giao mấy chuyện này cho con rồi.”

Bà Mục nghe vậy, sắc mặt nhẹ nhõm hẳn đi: “Vậy là tốt rồi.”

“Âm Âm có thể từ từ làm quen sau, nói cách khác trong thời gian tổ chức yến tiệc, mẹ cũng không cần quá lo lắng.”

“Đúng vậy.” Bà Mục cũng có ý này.”Mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, tóm lại là muốn giao hết cho các con đấy. Thừa dịp bây giờ mẹ còn khỏe, phải tranh thủ giao việc cho các con tập dần cho quen.”

Hai mắt Lăng Thời Ngâm lại lóe lên, hình như cuối cùng cũng đã tìm thấy được con đường cần phải đi.

Phó Lưu Âm cầm lấy ly nước, uống một hớp: “Vậy được rồi, em sẽ giúp một tay, nhưng mà mấy chuyện này...”

“Mẹ.” Lăng Thời Ngâm chủ động “xin đi giết giặc”: “Con phụ trách chọn món, bao gồm cả việc chọn rượu. Hôm nay con sẽ thảo ra một bản thực đơn, sau đó đưa cho mẹ xem. chúng ta chọn những món truyền thống làm mói chính nhé?”

“Phải.”

“Nhưng bạn bè của mẹ nhiều, chúng ta cũng có thể mời cả con cái bọn họ chứ? Không ít người còn là bạn bè làm ăn của Thành Quân ạ.”

Bà Mục gật đầu: Ừ, đương nhiên là phải mời cả gia đình rồi.”

“Tốt lắm, vậy để Âm Âm chọn điểm tâm ngọt nhé?”

Phó Lưu Âm nghe nhắc tới tên mình thì liền dựng hai lỗ tai lên nghe. Lăng Thời Ngâm nói tiếp: “Đây là lần đầu tiên Âm Âm tham dự chuyện như vậy, để cô ấy phụ trách điểm tâm ngọt đi. Cái này cũng đơn giản, con tin Âm Âm có thể làm tốt.”

“Ừ.” Bà Mục nghe phân phó công việc như vậy cũng cảm thấy rất hài lòng.

“Được rồi, vậy con sẽ phụ trách điểm tâm ngọt.”

Lăng Thời Ngâm mỉm cười, tỏ vẻ như đang suy tính: “Rượu và đồ uống không cần em quan tâm, em chỉ cần nói với nhân viên trang trí sao cho đẹp, tốt nhất là nên bày thêm hoa tươi.”

“Ừm.” Phó Lưu Âm khẽ lên tiếng.

Bà Mục lộ rõ vui mừng, xét về phương diện này, Lăng Thời Ngâm rất được việc. Xem ra, bà đúng là không cần bận tâm.

Buổi tối, bà Mục còn đang ở dưới lầu xem ti vi. Người giúp việc từ trên lầu đi xuống, chạy tới bên cạnh bà, nói: “Bà chủ, mợ cả nói có chuyện muốn thương lượng với bà.”

Bà Mụ đứng dậy đi lên lầu. Buổi chiều lúc Mục Thành Quân rời khỏi nhà đến giờ vẫn chưa trở lại. Lăng Thời Ngâm cầm quyển sổ trong tay, thấy bà Mục tiến đến, khóe mắt cô ta liền lộ ra ý cười.

“Mẹ.”

Bà Mục ngồi xuống bên mép giường. Lăng Thời Ngâm đưa một tờ giấy cho bà: “Mẹ xem đi.”

“Nhanh như vậy đã xong rồi?” Tầm mắt bà Mục rơi xuống tờ giấy kia.

“Trước đây con từng làm qua mấy chuyện này rồi mà, cũng không phải chuyện gì khó.”

Bà Mục đảo mắt qua từng tên món ăn. Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm sắc mặt của bà, cô ta nôn nóng muốn nhận được lời khen. Bà Mục xem xong thực đơn, gật đầu không ngừng: “Tốt lắm, Thời Ngâm, xem ra sau này phải nhờ con rồi.”

“Mẹ thích là tốt rồi ạ, mẹ xem, con cũng hết lòng hết dạ rồi đấy.”

Bà Mục mỉm cười cầm lấy tay cô ta: “Quả thực con làm rất tốt.”

“Được rồi, mẹ, con còn muốn làm phiền mẹ một việc.”

“Chuyện gì?”

“Mẹ hãy hỏi giúp con xem trong số khách mời có ai đặc biệt dị ứng với món gì hay không.”

Bà Mục có chút khó hiểu: “Nếu có thì bọn họ sẽ tự mình chú ý chứ.”

“Chỉ e là một số thành phần để chế biến món được bỏ thêm, hoặc là xay nhuyễn nên không thể biết, vậy chắc sẽ không ổn.”

Bà Mục nghe vậy liền cảm thấy có lý: “Cũng là con biết nghĩ chu đáo.”

Đối với Phó Lưu Âm mà nói, chọn món ngọt cũng không phải chuyện gì khó, cô tùy tiện chọn một ngày ra ngoài.

Khó có dịp được ra ngoài chơi, đương nhiên cô muốn phải đi cho thật đã.

Cô hẹn gặp Triệu Hiểu ở trước cửa trung tâm thương mai. Triệu Hiểu vừa thấy cô liền vui vẻ chạy đến: “Âm Âm, lâu quá không gặp! Nhớ muốn chết luôn!”

“Chờ một chút ——” Phó Lưu Âm bị cô nhấc bổng cả người lên, xoay liên tục mấy vòng. “Chóng mặt quá à.”

Triệu Hiểu thả cô xuống. Trời nóng nực, Triệu Hiểu chỉ mặc áo thun cộc tay. Phó Lưu Âm vô tình nhìn xuống cần cổ cô, thấy có một vết gì đỏ đỏ.

Phó Lưu Âm cúi mắt nhìn kĩ hơn: “Triệu Hiểu, trên cổ cậu có gì vậy?”

“Cái gì cơ?” Triệu Hiểu chính là đã biết rõ còn giả vờ hỏi lại. Cô lấy tay đè lên cổ mình. “Cái này... Nhà mình nhiều muỗi quá, là vết bị muỗi cắn đó.”

“Thật chứ?”

“Mình lừa cậu làm gì?”

Phó Lưu Âm muốn nhìn kĩ hơn thì Triệu Hiểu đã kéo tay cô đi vào bên trong.

Đi tới một cửa hàng đồ ngọt, trước đó Phó Lưu Âm cũng đã có gọi điện thoại hẹn trước, nhân viên cửa hàng lịch sự mời hai người vào trong.

“Mời ngồi.”

Phó Lưu Âm và Triệu Hiểu vừa ngồi xuống, nhân viên liền mang ra rất nhiều món: “Xin mời hai vị nếm thử xem, thích cái nào xin cứ nói.”

Triệu Hiểu nhìn chằm chằm vào khay đồ ngọt trước mắt. Phó Lưu Âm thử miếng nhỏ nhất, sau đó quay sang nói với Triệu Hiểu: “Cũng ngon đấy!”

“Để mình thử xem!” Triệu Hiểu cũng không khách khí, lấy một miếng cho vào trong miệng.

Đối với những món này, Phó Lưu Âm cũng không bỏ thời gian ra nghiên cứu quá nhiều. Cô quay sang thảo luận một chút với nhân viên, sau đó quay sang nhìn Triệu Hiểu đang nhiệt tình nếm thử từng món.

“Cậu thấy món nào ngon?”

“Cậu đang hỏi mình?”

“Đúng vậy.”

Triệu Hiểu chỉ vào vài thứ.

“Cái này, cái này, còn có cái kia... À còn có mấy cái này nữa, cái nào cũng rất ngon.”

Phó Lưu Âm nhắc nhân viên nhớ kĩ những món vừa rồi: “Lấy mấy món đó đi.”

“Vậy là cậu chọn xong rồi hả?”

“Còn phải thế nào nữa?” Phó Lưu Âm cầm lấy túi xách bên cạnh. “Chẳng lẽ muốn mình phải viết báo cáo cặn kẽ từng món luôn sao?”

Nhân viên ghi chép xong, Phó Lưu Âm dặn dò thêm một số chi tiết, sau đó hẹn ngày giao tới. Thế là xong.

“Đi thôi.” Phó Lưu Âm kéo tay Triệu Hiểu. “Chúng ta đi shoping.”

“Được.”

Hai người vừa rời khỏi, nhân viên kia liền lấy đện thoại di động ra gọi cho ai đó.

Đầu bên kia rất nhanh liền truyền đến tiếng một người phụ nữ: “A lô.”

Nhân viên cửa hàng lần lượt đọc tên các món mà Phó Lưu Âm đã chọn cho đối phương biết, người phụ nữ sau khi nghe xong liền dặn dò: “Trong mỗi một món đều phải cho thêm ít phấn cây phỉ vào, chuyện này không khó chứ?”

“Đương nhiên không thành vấn đề ạ.”

Người phụ nữ cười khẽ: “Tốt lắm.”

“Chỉ là... Sẽ không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng chứ ạ?”

“Lá gan của cô cũng nhỏ quá đấy, bánh ngọt trong cửa hàng của các người không phải luôn có trái phỉ sao, lẽ nào nó là thuốc độc?”

Sắc mặt người nhân viên nhẹ nhõm hẳn: “Dĩ nhiên không phải.”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, nhân viên cửa hàng liếc nhìn xuống sổ ghi chép mấy món điểm tâm ngọt. Chỉ cần cho vào bên trong mỗi món một ít phấn cây phỉ, người bình thường cũng không thể nào nhận ra được.

Cuối cùng ngày tổ chức buổi tiệc cũng đến. Lăng Thời Ngâm ngồi trên xe lăn, bận rộn qua lại. Nhà họ Mục mời đến rất nhiều đầu bếp danh tiếng. Trong phòng tiệc đã được bày sẵn vài chiếc bàn lớn, trang hoàng lộng lẫy.

Lăng Thời Ngâm thúc xe lăn đi tới trước cửa phòng bếp. Người giúp việc nhìn thấy Lăng Thời Ngâm liền vội vàng lên tiếng gọi: “Mợ cả hãy đi nghỉ ngơi đi ạ, ở đây cứ yên tâm giao cho chúng tôi.”

Lăng Thời Ngâm kéo ống tay áo của đối phương: “Nhất định không được lơ là, thức ăn phải được chuẩn bị xong vừa đúng thời gian.”

“Mợ cả yên tâm đi, các đầu bếp bên trong đều là những người có kinh nghiệm nhiều năm.”

Lăng Thời Ngâm có thể không sốt ruột sao?

Cô ta vừa lo bọn họ làm ăn qua loa, vừa sợ bọn họ làm chậm trễ công việc. Đây là lần đầu tiên nhà họ Mục giao việc cho cô ta làm, nhất định phải thể hiện tốt.

Trái ngược với sự bận rộn của cô ta, Phó Lưu Âm lại nhàn nhã hơn rất nhiều.

Lúc Mục Thành Quân tiến vào, thấy Lăng Thời Ngâm đang thúc xe lăn từ phòng bếp lên phòng khách, người đàn ông nói: “Một chút nữa khách khứa sẽ bắt đầu tới.”

“Thành Quân, anh đưa em lên lầu thay quần áo đi.”

Mục Thành Quân đi tới, cúi người bế cô ta lên lầu.

Người giúp việc trong nhà đều tụ tập dưới lầu đều hỗ trợ. Lăng Thời Ngâm nằm im trong lòng Mục Thành Quân. Mục Thành Quân đặt cô ta lên giường, trang phục chuẩn bị cho tối nay Lăng Thời Ngâm đã sớm chọn xong rồi.

Người đàn ông đi vào phòng treo trang phục, cầm một chiếc váy màu lam nhạt ra.

“Là cái này sao?”

“Phải.”

Mục Thành Quân giúp cô ta cởi quần áo, sau đó mặc chiếc váy vào người cho cô ta. Lăng Thời Ngâm nằm trên giường, hai mắt chăm chú nhìn vào từng động tác của người đàn ông.

Khi chiếc váy kéo đến trước ngực, Lăng Thời Ngâm bỗng nhiên cầm lấy tay Mục Thành Quân đè lên ngực mình.

Đôi mắt u ám của Mục Thành Quân dời lên, nhìn thẳng vào cô ta. Lăng Thời Ngâm ngượng ngùng nói: “Thành Quân, lẽ nào anh không có chút cảm giác nào với em nữa sao?”

Người đàn ông khom lưng xuống, gương mặt điển trai cách cô ta ngày càng gần: “Lời này hẳn là tôi nên hỏi cô mới đúng? Bây giờ ở trên giường cô còn có thể có phản ứng gì sao? Ngoại trừ cái miệng này kêu to vài tiếng, cô còn có thể làm được gì?”

“Không, Thành Quân, chỉ cần anh muốn, em có thể phối hợp với anh.”

Mục Thành Quân cười nhạt: “Tôi không có hứng thú với một người chỉ có thể nằm bất động trên giường, như con cá chết vậy! Cô muốn tôi bị ám ảnh sao?”

Lăng Thời Ngâm đúng là tự rước lấy nhục, vành mắt cô ta đỏ lên. Mục Thành Quân thay quần áo cho cô ta xong thì bế cô ta đặt lại trên xe lăn. Người đàn ông ngồi xuống mép giường, nhìn Lăng Thời Ngâm thúc xe đi tới bàn trang điểm. Cô ta cầm lên từng món, bắt đầu tỉ mỉ trang điểm.

Mục Thành Quân nhịn không được mà bật cười trào phúng: “Lăng Thời Ngâm, mặc dù chúng ta đã như vậy, cô vẫn không thể bỏ xuống được gương mặt này?”

“Đúng.” Lăng Thời Ngâm trả lời ngắn gọn.

Cô ta cẩn thận tán phấn lên mặt. Cô ta chính là muốn tất cả mọi người phải nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô ta, muốn tất cả mọi người đều phải ganh tị vì cô ta được gả vào nhà họ Mục.

Chỉ là, cô ta vẫn luôn ước ao. Ước gì vợ chồng cô ta tình cảm nồng đậm hơn.

Lúc hai người xuống lầu thì có không ít khách khứa đã tới.

Bà Mục đang ở bên ngoài chào hỏi xã giao. Lăng Thời Ngâm vội qua đó hỗ trợ.

Phó Lưu Âm không ăn mặc cầu kì, cô chỉ mặc bộ quần áo màu trắng đơn giản, cũng không đeo trang sức gì. Mục Kính Sâm thay bộ tây trang xong đi xuống dưới lầu.

“Bà Mục, đã lâu không gặp.”

“Phải, lại đây, lại xem vợ con trai lớn của tôi này.”

Lăng Thời Ngâm mỉm cười nhu thuận. Cô ta luôn nắm rõ các quy tắc xã giao, lại biết cách lấy lòng người đối diện. Đối phương mỉm cười nhìn cô ta: “Mợ cả thật xinh đẹp, bà xem này, da dẻ thật là mịn màng nha, cứ như một mĩ nhân từ trong tranh bước ra vậy.”

Nghe được lời khen như vậy, hai má Lăng Thời Ngâm ửng đỏ lên, như là ngượng ngùng e thẹn.

Bà Mục quay sang phía Phó Lưu Âm: “Âm Âm, qua đây.”

Phó Lưu Âm đi tới: “Mẹ.”

“Đây là bà Lý.”

Phó Lưu Âm cúi đầu chào: “Bà Lý.”

“Ồ, đây là mợ hai à?”

“Phải.”

“Đẹp, đẹp!” Bà Mục tấm tắc khen. “Nét đẹp của mợ hai rất thuần khiết, bà Mục này, bà thật là có phúc nha.”

Những lời này đều chui hết vào trong tai Lăng Thời Ngâm. Đương nhiên cô ta và Phó Lưu Âm không cùng đẳng cấp, nghe qua là biết bà Lý chỉ đang an ủi mà thôi. Thế nhưng mấy câu nói bà Mục có phúc khí gì đó, dù sao cô ta cũng là người tàn phế, phúc khí ở đâu ra?

Bà Mục kéo tay Phó Lưu Âm qua: “Mẹ dẫn con đi gặp mẹ đỡ đầu của Kính Sâm, chút nữa nhớ chào hỏi người ta đàng hoàng biết không?”

“Dạ, mẹ yên tâm đi, con biết mà.”

Hai người chẳng mấy chốc đã đi xa, bỏ lại một mình Lăng Thời Ngâm.

Cô ta không cam tâm, siết chặt hai bàn tay lại. Vì tối hôm nay cô ta đã bận rộn mấy ngày liền, tại sao bây giờ Phó Lưu Âm lại là người được hưởng lợi nhất?

Lăng Thời Ngâm nâng mắt lên nhìn, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đi tới. Cô ta đối với người này có chút ấn tượng, chính là người bị dị ứng với cây phỉ mà cô ta đã tìm hiểu trước.

Lăng Thời Ngâm định thần lại, kéo cong khóe miệng lên, thúc xe lăn tới chỗ người kia.

“Bên kia có chuẩn bị sẵn mấy món điểm tâm ngọt, cơm tối còn phải đợi một lúc nữa, mời ngài dùng đồ ngọt trước.”

Người đàn ông lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”

Lăng Thời Ngâm đi tới khu điểm tâm ngọt, mỉm cười với đối phương: “Đừng khách khí, ngài muốn món gì cũng có đấy.”

Người đàn ông cười cười, lịch sự cầm một chiếc đĩa lên, gắp hai miếng bánh cho vào đĩa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.