Phó Lưu Âm đẩy tay anh ra, cô ngồi xuống giường bên cạnh, “Vậy không bằng trông mùa hè qua sớm một chút, tôi sẽ quay về trường nhanh hơn.”
“So với em đi học, tôi lại thích em ở nhà.” Mục Kính Sâm ngồi xuống cạnh cô, khoảng da thịt màu đồng sấn vào đáy mắt Phó Lưu Âm, cô không khỏi vội dời tầm mắt.
“Anh cũng chẳng ở nhà, mong tôi ở nhà làm cái gì?”
Mục Kính Sâm giơ tay, ngón tay nâng cằm cô, “Đây là đang trách tôi không có ở bên em? Nếu không ngày mai em tới sân huấn luyện với tôi.”
“Không đi.” Phó Lưu Âm vội vàng cự tuyệt. “Toàn là một đám đàn ông cao to, tay trần, tôi đi làm gì?”
“Nhưng em ngồi ở nhà, tôi cũng không yên tâm.”
“Có gì mà không yên tâm?”
Đôi tay Mục Kính Sâm gối lên sau đầu, anh nằm xuống, tầm mắt nhìn chằm chằm trần nhà, “Bỏ em với Lão Đại ở cạnh nhau một mình, tôi cũng thật sự không yên tâm.”
“Đúng vậy.” Phó Lưu Âm khom lưng ghé lên người anh. “Để tôi một bông hoa xinh đẹp thế này ở nhà, lúc ở ngoài làm việc, có phải anh hồn cũng muốn vứt đi rồi không?”
Bàn tay Mục Kính Sâm giữ đầu vai Phó Lưu Âm, đầu ngón tay vẽ mấy vòng tròn trên đầu vai cô, “Phải, ngày nào tôi cũng mất hồn mất vía, chỉ muốn về nhà hung hăng muốn em.”
Lúc này trời vốn rất nóng, Mục Kính Sâm nói chuyện lại không hề kiêng dè, Phó Lưu Âm cảm thấy loại cảm giác khô nóng chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121604/quyen-4-chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.