Chương trước
Chương sau
Editor: Dế Mèn

Hứa Ngôn ngây ra như phỗng, hai mắt trợn lên, toàn bộ lời nói mắc trong cổ họng. Cô ta muốn biện giải vài câu cho mình, nhưng lại nói không nên lời.

Cô ta há miệng thở dốc, khuôn mặt nhỏ đỏ hết.

“Tôi…”

Tưởng Viễn Chu kéo gạt tàn thuốc tới, ngón trỏ gõ nhẹ mấy cái trên thân điếu thuốc, lông mày anh nhướng cao, tầm mắt quặc trụ Hứa Ngôn.

“Nói chuyện! Sao, cô câm à?”

“Không phải, tôi không phải.” Hứa Ngôn vô cùng khó khăn nói ra mấy chữ.

“Tôi đã hy vọng không phải cô.” Tưởng Viễn Chu cắn điếu thuốc trong miệng, người dựa ra sau. “Cô biết đối với Lăng Thời Ngâm, tôi có bao nhiêu chán ghét không?”

Hứa Ngôn như đứng đống lửa như ngồi đống than, không dám tùy tiện trả lời.

“Nếu cô thật sự là cùng một đám với Lăng Thời Ngâm, tôi đây đúng là nhìn lầm người rồi.”

Hứa Ngôn cuống quít xua tay. Cô ta chung quy vẫn chưa hiểu việc đời, sau khi tới Đông Thành, được Tưởng Đông Đình nhìn trúng, hứa hẹn những lợi ích như vậy. Hứa Ngôn dù cũng từng đấu tranh, nhưng chung quy khó thoát bốn chữ kẻ chỉ tham tiền. Hoặc cũng có thể nói, vì lực cám dỗ bên này quá lớn, khiến cô ta bị lạc tâm trí.

“Anh Tưởng, tôi… Tôi và Lăng Thời Ngâm không quan hệ gì hết.”

Tưởng Viễn Chu vắt đôi chân dài nhìn cô ta.

“Nhưng Lão Bạch đã điều tra ra, cô và Lăng Thời Ngâm có nói chuyện qua lại.”

“Anh… Anh điều tra tôi?”

“Hễ phụ nữ nào thân thiết với tôi, Lão Bạch đều sẽ điều tra. Có điều tôi không thể ngờ cô và Lăng Thời Ngâm lại có quan hệ.”

Hứa Ngôn sốt ruột vạn phần, rượu vang vừa nãy lướt qua cổ họng bắt đầu phát tán tác dụng chậm của nó, cay đắng khiến người ta khó chịu. Giọng cô ta rất nhỏ, rất nhẹ: “Tôi không có.”

Tưởng Viễn Chu nghe vậy, lại rít mạnh thuốc, tay anh dụi tắt thuốc vào gạt tàn trên bàn.

“Hứa Ngôn, tôi hỏi cô một câu.”

“Câu, câu gì ạ?”

“Chuyện Lâm Lâm bị bắt cóc, Lăng Thời Ngâm có liên quan không?”

Hứa Ngôn giật mình ngẩng đầu nhìn, bức màn cách đó không xa động đậy theo gió. Trong lòng cô ta không cam lòng mà, vô cùng không cam lòng! Chẳng lẽ cô ta cứ phải bị đánh trở về như vậy sao?

“Tôi không biết.”

“Nếu như vậy, giữa chúng ta cũng chẳng còn gì để mà nói.”

Hứa Ngôn thấy anh thả chân cuống, tựa như đứng dậy muốn đi, trong đầu cô ta chú ý câu cuối của Tưởng Viễn Chu, cái gì mà giữa bọn họ?

“Khoan đã!”

Hứa Ngôn sốt ruột kéo ống tay áo của Tưởng Viễn Chu.

“Giữa chúng ta, là có ý gì?”

“Tôi không muốn nhập cô và Lăng Thời Ngâm vào làm một. Hứa Ngôn, theo ý tôi, cô và cô ta không giống nhau, tôi cũng biết cô bản tính thiện lương, nhưng tôi không ngờ…”

“Anh Tưởng, anh hãy tin tôi…”

“Tin cô cái gì?” Tưởng Viễn Chu hỏi. “Lão Bạch điều tra ra rất rõ ràng. Hứa Ngôn, nếu cô không muốn nói, vậy đừng nói. Sáng mai cô dọn ra khỏi đây ngay đi!”

Hứa Ngôn khóc không ra nước mắt, bàn tay nắm chặt.

“Tôi với Lăng Thời Ngâm thật sự không có quan hệ, cô ta cũng không tới tìm tôi, anh hãy tin tôi.”

Tưởng Viễn Chu lại ngồi xuống sô pha.

“Hứa Ngôn, cô đừng cho là tôi không biết! Rất nhiều hành động nhỏ của cô, gồm cả gu ăn uống gần như đều giống Hứa Tình Thâm như đúc; nếu cô muốn nói đó là trùng hợp, tôi nhất định không tin.”

Hứa Ngôn thần sắc hoảng loạn. Cô ta đã nghe ra được, người Tưởng Viễn Chu tức giận nhất hẳn là Lăng Thời Ngâm; lúc này, có một số việc muốn giấu cũng giấu không được, Tưởng Viễn Chu đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà hỏi mình, vậy anh nhất định đã biết không ít thứ.

“Anh Tưởng, tôi chưa từng muốn làm tổn thương anh, càng không nghĩ đi làm hại người nhà anh.”

Tưởng Viễn Chu kiềm chế sự mất kiên nhẫn trong lòng.

“Tôi biết rõ.”

“Anh… anh sau này vẫn sẽ coi tôi là bạn chứ?”

“Hứa Ngôn, tôi không thích ai lừa gạt tôi, chỉ cần cô nói thật với tôi, tôi sẽ không trách cô.”

Hứa Ngôn không biết lời Tưởng Viễn Chu nói có thể tin hay không, nhưng đã tới nước này rồi, cô ta còn tư cách cò kè mặc cả sao? Có điều có chút lời nói một khi nói ra, Tưởng Viễn Chu sẽ nhìn cô ta thế nào đây?

Trong lòng cô ta mâu thuẫn cực kỳ, nhưng chuyện của Lâm Lâm nhất định không thể nói cho Tưởng Viễn Chu biết. Hứa Ngôn mấp máy môi: “Tôi nói chuyện với Lăng Thời Ngâm là bởi vì trước đó cô ta tìm được tôi, cô ta muốn tôi giúp cô ta…”

Hứa Ngôn càng nói, trong lòng càng không vững, hơn nữa tố chất tâm lý từ trước đến nay không tốt, thiếu chút nữa cô ta đã cắn rụng lưỡi mình. Cô ta tính đem sự tình giấu một nửa, nói một nửa, trong ánh mắt cô ta đầy rối rắm.

“Anh Tưởng, tôi tiếp cận anh, thật sự không quan hệ tới Lăng Thời Ngâm, là ba của anh…”

Về điểm này, Tưởng Viễn Chu trái lại thật sự không nghĩ tới, đáy mắt người đàn ông ẩn giấu một chút kinh ngạc.

“Ba tôi?”

“Phải. Ông ấy nói anh và Hứa Tình Thâm không hợp. Tôi cũng không biết bằng cách nào ông ta tìm tới tôi, nhưng mà anh Tưởng, anh yên tâm, tôi thật sự không muốn làm tổn thương anh…”

Tưởng Viễn Chu lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Nói cách khác, ba tôi sau khi tìm tới cô, bảo cô tiếp cận tôi, ông ấy tìm tới cô khi nào? Trước lúc tôi bị bắt cóc hay sau vụ bắt cóc?”

“Trước vụ bắt cóc.”

“Vậy vụ bắt cóc, cô có liên quan không?”

Hứa Ngôn vừa nghe, cuống quít xua tay.

“Anh Tưởng, tôi nào có bản lĩnh đó! Với lại tôi cũng đâu dám lấy mạng mình ra đùa giỡn được! Lần đó tôi bị mang theo cũng là tai nạn ngoài ý muốn. Tôi vốn định đi tới nhà trưởng thôn, tưởng trên đường có thể gặp được anh, nhưng tôi không ngờ anh lại bị bắt cóc.”

Tưởng Viễn Chu nhìn chăm chăm người phụ nữ trước mặt này, ánh mắt anh lộ ra vẻ dữ tợn, anh nên đoán ra sớm!

Nhưng Tưởng Viễn Chu quả thật lại rất khó mà đoán ra, chuyện này nói ra chẳng lẽ không hoang đường sao? Không buồn cười sao?

Ý của Tưởng Đông Đình là, ông ta không hài lòng Hứa Tình Thâm cho nên phải tìm một người bắt chước Hứa Tình Thâm, lại cho thứ hàng giả này tới tiếp cận anh, và sẽ thay thế được vị trí của Hứa Tình Thâm?

Thật nực cười hết sức!

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu dâng lên sự châm chọc. Tưởng Đông Đình coi đứa con trai này của ông ta là cái gì? Nếu người anh nhìn trúng lại tùy tùy tiện tiện là có thể bị thay thế được, vậy một Hứa Ngôn thì tính là gì chứ?

Minh tinh bên ngoài, có bóng hồng nào có thể so sánh với khuôn mặt đẹp của cô? Ai có thể so với phong tình mà cô có?

Tưởng Viễn Chu khẽ nhắm mi mắt. Hứa Ngôn thật sự cẩn thận nhìn về phía anh.

“Anh Tưởng, tôi tuy đã đồng ý với ông ấy, nhưng rất nhiều chuyện diễn ra sau đó hoàn toàn là vượt khỏi dự kiến của tôi. Tôi gặp lại anh nhiều lần sau đó như vậy đều là trùng hợp, thật sự…”

Tưởng Viễn Chu hoàn toàn không nghe vào lời Hứa Ngôn nói, những việc có chút không giải thích được, tìm không hiểu, cuối cùng đã có đáp án.

Cô ta lần lượt thường xuyên xuất hiện dưới mắt anh, không phải cố tình, chẳng lẽ thật sự là duyên phận?

Quỷ mới tin anh sẽ có cái duyên phận gì đó với cô ta!

Tưởng Viễn Chu mạnh mẽ đè cơn phẫn nộ trong lòng xuống, ngón tay anh gõ nhẹ trên đùi mấy cái, làm khẩu khí hết sức hòa hoãn.

“Hứa Ngôn, cô một thân đến Đông Thành làm công, để cha mẹ lại, nhất định là muốn kiếm thật nhiều tiền, quay về hiếu kính bọn họ đúng không?”

Lời này chọc trúng chỗ đau của Hứa Ngôn, vành mắt cô ta ửng đỏ.

“Phải, ba anh cho tôi tiền, tôi đưa ba mẹ tôi, trong nhà đã hỏng hóc không ra hình thù gì, tôi muốn bọn họ được ở thoải mái một chút.”

“Vậy nếu cô xảy ra chuyện gì, cô bảo bọn họ làm thế nào chấp nhận được?”

Hứa Ngôn ngẩn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm một bên mặt Tưởng Viễn Chu.

Xâu chuỗi rất nhiều việc lại, Tưởng Viễn Chu thật ra đã đoán được đại khái. Số điện thoại của Hứa Ngôn là Phó Lưu Âm cho Hứa Tình Thâm, giữa Lăng Thời Ngâm và Hứa Ngôn tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Lúc Lão Bạch đi vào cũng không gõ cửa, trực tiếp quẹt thẻ phòng mà vào.

Anh ấy đi nhanh tới, lúc nhìn Hứa Ngôn, ánh mắt chỉ xẹt nhẹ qua khuôn mặt cô ta.

“Tưởng tiên sinh, tìm được chiếc xe định bắt cóc Lâm Lâm rồi ạ, người cũng tìm được rồi.”

Hứa Ngôn khóe miệng run run, cô ta cảm thấy trời như muốn sập xuống.

Tưởng Viễn Chu cũng không ngờ vào lúc mấu chốt như vậy, tự nhiên còn có thể có tin tốt như thế.

“Ở đâu?”

“Người đã bị mang tới rồi ạ.”

Người đàn ông cười khẽ, tầm mắt nhìn về phía Hứa Ngôn bên cạnh.

“Muốn đi cùng không?”

Hứa Ngôn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, dù cho Lăng Thời Ngâm năm lần bảy lượt cam đoan sẽ không xảy ra chuyện, nhưng Tưởng Viễn Chu nếu đã muốn điều tra, bọn họ sớm hay muộn cũng không giấu được. Hứa Ngôn sững sờ tại chỗ, trong đôi mắt chua xót vô cùng.

“Anh Tưởng…”

“Hứa Ngôn, có một số việc cô vẫn không chịu nói, vì ôm tâm lý may mắn tâm lý nhỉ? Bắt cóc không phải việc nhỏ, phải ngồi tù.”

Cô ta sợ hãi lắc lắc đầu: “Không phải bắt cóc, không phải…”

“Cướp con gái tôi từ trong tay, còn không phải bắt cóc?”

Hứa Ngôn khóc nức nở, cô ta biết chuyện này một khi nói xong, đừng nói là vọng tưởng mình lưu lại được ấn tượng tốt gì trong lòng Tưởng Viễn Chu, Tưởng Viễn Chu không túm cô ta tới cục cảnh sát là chuyện không thể.

“Anh Tưởng, tôi…”

“Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, chuyện Lâm Lâm bị bắt cóc, có phải cũng có quan hệ tới cô và Lăng Thời Ngâm?”

Lão Bạch nhíu chặt mày, nheo mắt nhìn sang Hứa Ngôn. Hứa Ngôn ba hồn bảy phách như bị đánh tan cả. Cô ta ngồi liệt cả người ở kia, ánh mắt nhìn về phía trước, nhìn ly rượu còn một nửa, và bàn ăn thịnh soạn kia.

Trước sau cũng chỉ chừng nửa tiếng đồng hồ, nhưng cô ta cảm thấy mình như người từ thiên đường bị đánh xuống địa ngục.

Tưởng Viễn Chu đứng dậy. Hai mắt Hứa Ngôn cũng cảm thấy mơ hồ.

“Bọn họ không phải muốn bắt cóc, chỉ là giả bộ muốn cướp Lâm Lâm… Người ra chủ ý là Lăng Thời Ngâm. Cô ta bảo tôi cứu Lâm Lâm, như thế tôi liền có thể tiếp cận anh bất cứ lúc nào.”

Sắc mặt Lão Bạch cũng khó coi. Tưởng Viễn Chu từ trên cao nhìn xuống Hứa Ngôn chằm chằm: “Cho nên cô liền biến thành ân nhân cứu mạng con gái tôi, chiêu khổ nhục kế tốt đấy!”

“Anh Tưởng, tôi chưa từng nghĩ muốn làm tổn thương Lâm Lâm, tôi.. tôi…”

Tưởng Viễn Chu phất tay, anh thật sự không muốn nghe Hứa Ngôn nói câu vô nghĩa nào.

“Cô đem những lời này từ đầu chí cuối nói cho cảnh sát, nói không chừng cảnh sát còn có thể cho cô một cơ hội.”

“Đừng! Anh Tưởng!” Hứa Ngôn đứng dậy, tay ôm lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu. “Đừng nói với cảnh sát, không được! Nếu ba mẹ tôi biết, bọn họ nhất định sẽ chịu không nổi, trong thôn cũng sẽ không dám ngẩng đầu lên.”

“Tránh ra!” Tưởng Viễn Chu hung dữ hất cánh tay ra.

Cơ thể Hứa Ngôn ngã người ra sau, bất ngờ không kịp đề phòng liền ngã vào sô pha. Đôi mắt người đàn ông lộ ra tia dữ tợn, anh xoay người đứng trước mặt Hứa Ngôn, ánh đèn đàng sau đều bị anh chắn lại.

“Tôi mặc kệ các cô có mục đích gì, bắt cóc thật cũng được, bắt cóc giả cũng thế, Hứa Ngôn, tôi dạy cho cô một chiêu.”

“Cái… nghĩa là sao?” Hứa Ngôn ngẩng đầu hỏi.

“Cô có thể nói với cảnh sát: Lăng Thời Ngâm đã mưu tính bắt cóc Lâm Lâm từ trước, cũng có bàn bạc với cô, cho nên cô biết toàn bộ kế hoạch của cô ta; có điều, nửa đường cô đổi ý, cứu Lâm Lâm. Cứ nói như vậy, ít nhất cô có thể thoát tội, đẩy trách nhiệm lên người Lăng Thời Ngâm.”

Hứa Ngôn rụt hai vai. Tưởng Viễn Chu nhấc chân đi ra ngoài. Tầm mắt Hứa Ngôn dừng trên tấm lưng người đàn ông.

“Anh Tưởng, anh Tưởng…”

Tưởng Viễn Chu dừng chân lại, quay đầu lại nhìn cô ta.

“Tôi và Hứa Tình Thâm chưa từng không ổn lúc nào. Cô vọng tưởng chen chân vào, cũng quá là không biết tự lượng sức mình. Tôi nhìn cô thường xuyên, toàn cảm thấy buồn cười. Thật sự, Hứa Ngôn, cô từ đâu tự tin thế vậy? Tôi vừa xem xong một vở kịch rất khôi hài, bây giờ màn diễn cuối cùng đã hạ màn, giấc mộng của cô cũng nên thức tỉnh đi!”

Sắc mặt Hứa Ngôn xám ngoét, ngồi liệt trên sô pha, vẫn không nhúc nhích.

Lão Bạch theo Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài, anh ấy đóng cửa lại. Tưởng Viễn Chu chỉ cánh cửa kia.

“Cho người đi xem, đừng để cô ta ở lại.”

“Dạ.”

Hai người một trước một sau bước đi, Lão Bạch bước chân nhẹ nhàng.

“Tưởng tiên sinh, phụ nữ trên đời có hàng ngàn hàng vạn người, vẫn không địch lại Tưởng phu nhân được nhỉ?”

“Đó là đương nhiên.”

Tưởng Viễn Chu mang vẻ mặt sung sướng, bước chân cũng chậm rãi lại. Đợi Lão Bạch đuổi kịp mình, Tưởng Viễn Chu nhìn anh ấy một cái, nói: “Cậu như vậy là đang khen Tưởng phu nhân của tôi, cậu không sợ Tô Đề Lạp ghen?”

“Tưởng tiên sinh, nói thật, mấy hôm trước tôi cũng không ngủ ngon, vẫn luôn suy nghĩ ngài và Tưởng phu nhân đang tốt đẹp sao lại thành ra như vậy? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chẳng thấy Hứa Ngôn có điểm nào tốt.”

“Tôi chưa từng nói cô ta tốt.”

“Nhưng ngài vì cô ta mà ngài với Tưởng phu nhân đã tranh cãi.”

Tưởng Viễn Chu không đi tiếp nữa, tầm mắt anh nhìn chằm chằm Lão Bạch, khóe miệng mang một tia chế nhạo.

“Lão Bạch, nếu Tình Thâm biết cậu bảo vệ cô ấy như vậy, cô ấy nhất định cao hứng lắm.”

“Đương nhiên ạ.”

Tưởng Viễn Chu khẽ nhún vai.

“Có điều bây giờ cậu cũng đã có thể nhìn ra, đây chỉ là một vở diễn mà thôi. Thật ra ngay từ đầu tôi đã định nói cho cậu, là Tưởng phu nhân cản không cho nói. Cô ấy nói nhìn cậu bất bình cho cô ấy, rất vui, cho nên bọn tôi đã giấu cậu đến giờ. Bây giờ nhìn xem, mấy ngày nay cậu nhất định sầu khủng khiếp nhỉ? Tóc quả thật bạc đi không ít.”

Lão Bạch nghẹn họng nhìn trân trối, đây là có ý gì chứ?

Tưởng Viễn Chu nhấc chân bỏ đi.

Lão Bạch từ trước đến nay cũng là người thông minh, lần này dĩ nhiên đã hiểu, chẳng qua trái tim đã bị thương như thế, muốn điên mà!

Đời này con đường sâu nhất mà anh ấy đi qua, e đó là mấy mưu kế của Hứa Tình Thâm.



Nhà họ Mục.

Lăng Thời Ngâm bị Mục Thành Quân mang về phòng. Cô ta đã nghĩ nên nói cho Hứa Ngôn một tiếng, cô ta không biết Phó Lưu Âm có ghi nhớ số điện thoại của Hứa Ngôn không, nhưng đề phòng vẫn là tốt.

Nhưng sau khi bị Phó Lưu Âm quăng mạnh, bà Mục vẫn luôn ở cạnh cô ta, giờ bên cạnh còn Mục Thành Quân, hơn nữa Lăng Thời Ngâm lúc này cũng không có lòng dạ đó.

“Thành Quân, chẳng lẽ anh tin lời Phó Lưu Âm nói sao? Tin nhắn là cô ta gửi, không phải em.”

“Cô ta cướp di động của cô, là vì tin nhắn gửi cho tôi?”

Mục Thành Quân giơ tay kéo cà vạt; Lăng Thời Ngâm trên mặt lộ ra sợ hãi, bước chân lùi ra sau, sốt ruột giải thích: “Em đối với anh thế nào, anh còn chưa quá rõ sao? Sao em có thể làm ra loại chuyện đó?”

“Nhu cầu tình dục của cô không được thỏa mãn, đây cũng không phải chuyện không có khả năng.”

“Em… Nếu em thật sự muốn làm loại chuyện đó, em cũng không đời nào gửi tin nhắn tới di động anh mà!”

Mục Thành Quân bước dồn tới.

“Nói không chừng là cô quá kích động, một chút không cẩn thận nhắn tới tôi.”

Cẳng chân Lăng Thời Ngâm va vào mép giường, cô ta đặt mông ngồi xuống.

“Thành Quân, em không tin anh chỉ bằng mấy câu nói của Phó Lưu Âm nói liền tin chuyện này. Nếu anh muốn điều tra rõ không khó chút nào, nhưng vừa rồi anh ở trước mặt mẹ vì sao không chịu giúp em nói một câu? Em bây giờ bị thương thật sự là vì Phó Lưu Âm, nhưng em lại nói bỏ đi, là vì sao?”

“Nếu tôi không nói bỏ, có phải còn muốn trước mặt mẹ với Lão Nhị, đem chân tướng chuyện này tra ra rành rành?”

Mục Thành Quân bước tới, bàn tay to bóp chặt cổ Lăng Thời Ngâm, cánh tay hắn hơi dùng sức đã đẩy Lăng Thời Ngâm ngã xuống giường lớn.

Bàn tay Mục Thành Quân giữ chặt cổ họng cô ta, trong mắt lộ ra tia dữ tợn.

“Cô vẫn chê tôi chưa đủ mất mặt phải không?”

“Thành Quân… Đừng…”

Phó Lưu Âm về phòng không lâu thì cùng Mục Kính Sâm chuẩn bị xuống lầu, người đàn ông nói muốn dẫn cô ra ngoài.

Đi tới đầu cầu thang, bỗng nhiên nghe một loạt tiếng bước chân hỗn loạn từ lầu ba chạy xuống.

“Cứu mạng! Cứu mạng!!!”

Phó Lưu Âm vội dừng bước chân, nhìn thấy Lăng Thời Ngâm quần áo không chỉnh tề chạy xuống, cô ta thiếu chút nữa dẫm hụt bậc thang, cánh tay đúng lúc ôm lấy tay vịn, sau mới miễn cưỡng đứng vững lại. Cô ta mặt đầy hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, trên chân cả dép cũng chưa đi. Bóng dáng Mục Thành Quân cũng xuất hiện trong mắt Phó Lưu Âm.

Lăng Thời Ngâm khóc nức nở, nghẹn ngào kêu: “Cứu! Cứu tôi!”

Phó Lưu Âm chưa bao giờ thấy cô ta như vậy, cô đứng bất động tại chỗ. Mục Thành Quân đi nhanh xuống lầu, một tay nắm chặt cổ tay Lăng Thời Ngâm.

Tầm mắt người đàn ông dời xuống, tiếng nói nhẹ nhàng chậm rãi, có lực: “Ra ngoài?”

“Phải.” Mục Kính Sâm trả lời.

Lực trong tay Mục Thành Quân tăng thêm chút. Mục Kính Sâm đưa tay ôm bả vai Phó Lưu Âm.

“Chúng ta đi!”

“Cứu!!!”

Phó Lưu Âm cảm giác được loại cảm giác sợ hãi của Lăng Thời Ngâm. Đuôi mắt cô liếc về phía hai người, Mục Thành Quân đứng ở đó, bộ mặt nghiêm túc lạnh lẽo, như kẻ mới từ địa ngục đi ra. Cô vội vàng thu tầm mắt lại, theo Mục Kính Sâm nhanh chóng xuống lầu. Cái loại lạnh lẽo trên người Mục Thành Quân không giống những người khác, chỉ cần nhìn một cái đã có thể khiến người ta không rét mà run.

Xuống tới lầu, bà Mục đang định đi lên, Mục Kính Sâm đi nhanh tới.

“Mẹ!”

“Lão Nhị, con nghe thấy tiếng ồn ào gì không?”

“Ồn ào gì?”

Phó Lưu Âm đứng ở đầu cầu thang, tay còn hơi run, bà Mục ngó lên trên, không khỏi nhìn xung quanh.

“Mẹ như nghe thấy tiếng của Thời Ngâm.”

“Mẹ nghe lầm rồi.” Mục Kính Sâm kéo bà Mục vào phòng khách. “Mẹ đi xem TV đi, con dẫn Âm Âm ra ngoài dạo.”

Phó Lưu Âm đi ra khỏi nhà xong, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba.

“Anh nói anh cả sẽ không đánh chết Lăng Thời Ngâm đó chứ?”

“Không.”

“Anh ta… Anh ta vì sao cứ phải đánh người vậy?”

Vấn đề này, Mục Kính Sâm trái lại cảm thấy rất khó trả lời.

“Cách thức mỗi người trút cơn phẫn nộ không giống nhau. Lăng Thời Ngâm bị đánh cũng không phải lần đầu tiên, nhưng cô ta không ly hôn, điều này nghĩa là cô ta vẫn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này.”

“Mẹ đâu? Lăng Thời Ngâm lần trước bị thương cả tôi cũng nhìn ra, mẹ mặc kệ sao?”

Mục Kính Sâm khởi động xe.

“Đây là chuyện hai vợ chồng bọn họ, huống hồ Lăng Thời Ngâm còn muốn giấu giúp anh cả.”

Người đàn ông nhìn cô, hỏi: “Em đang cảm thấy áy náy?”

“Tôi… tôi làm gì để áy náy?”

Khóe miệng Mục Kính Sâm dâng lên nụ cười nhạt mà ý thâm sâu. Phó Lưu Âm nhìn có chút bực, có lẽ những chuyện cô làm đều không trốn được đôi mắt của Mục Kính Sâm này nhỉ?

“Không áy náy là tốt nhất, chuyện của cô ta liền không liên quan tới em, em tự lo tốt cho mình là được.”

Phó Lưu Âm nghĩ nghĩ, cũng phải. Cô thắt dây an toàn xong xuôi rồi nhìn về phía ngoài cửa sổ.



Hoàng Đỉnh Long.

Lúc Tưởng Viễn Chu về nhà thì vẫn còn sớm, hai đứa nhỏ cũng chưa ngủ, anh tới phòng con xem, không thấy Hứa Tình Thâm.

Người đàn ông đi vào phòng ngủ chính, anh bật đèn. Nhìn thấy Hứa Tình Thâm nằm trên giường, người đàn ông cất nhẹ bước chân đi qua, đi đến mép giường thì thấy Hứa Tình Thâm lại ngủ rồi.

Tưởng Viễn Chu xốc chăn lên, người chui vào trong. Hứa Tình Thâm trong lúc mơ ngủ thì bừng tỉnh, tay cô liền định đánh tới, Tưởng Viễn Chu vội cầm tay cô.

“Làm gì vậy? Vừa thấy mặt liền muốn đánh người.”

“Sao là anh?”

Tưởng Viễn Chu nghe xong lời này, lông mày nhìu chặt.

“Sao, em còn mơ thấy ai?”

“Không phải, em nghĩ Lâm Lâm với Duệ Duệ.”

Cánh tay Tưởng Viễn Chu vòng eo cô, Hứa Tình Thâm dựa đầu vào bờ vai anh.

“Anh nói đi hỏi Hứa Ngôn, hỏi sao rồi?”

“Em biết Hứa Ngôn là ai thu xếp tới không?”

“Lăng Thời Ngâm.”

“Sai, là ba anh.”

“Cái gì?”

Hứa Tình Thâm thật đúng là không nghĩ tới. Không, phải nói là cô từng nghĩ qua, nhưng không ngờ thực sự có chuyện như vậy.

“Vậy quan hệ của cô ta với Lăng Thời Ngâm thì sao?”

“Còn có thể có quan hệ gì, cấu kết với nhau làm việc xấu.”

Tưởng Viễn Chu đem sự tình mình biết từ đầu chí cuối nói cho Hứa Tình Thâm. Hứa Tình Thâm ngồi dậy.

“Nói cách khác những người đó vốn không có ý bắt cóc Lâm Lâm, mà là đang giúp Hứa Ngôn.”

“Anh mặc kệ chủ ý của bọn chúng là gì, động vào con gái anh thì đó chính là bắt cóc.”

“Vậy anh ở thôn vách núi xảy ra chuyện, có quan hệ với Hứa Ngôn không?”

Tưởng Viễn Chu ngồi dậy theo, tay anh ôm lấy cánh tay Hứa Tình Thâm.

“Chuyện đó Lão Bạch đã điều tra rõ, sự xuất hiện của Hứa Ngôn quả thật là trùng hợp.”

“Em đột nhiên nghĩ đến một việc.”

“Việc gì?” Tưởng Viễn Chu hỏi.

“Nếu đổi là thời xưa, ba anh khẳng định sẽ lo liệu tam thê tứ thiếp đâu vào đó cho anh. Nói không chừng thấy vẫn chưa đủ, đặc biệt xây một tòa nhà dành riêng cho anh, lâu lâu cho anh thêm một cái. Tưởng Viễn Chu, anh thật có phúc à nha!”

Tưởng Viễn Chu nằm ra sau, thoải mái dễ chịu gối đầu lên cánh tay.

“Phụ nữ không cần nhiều, có một người vợ có thể hội tụ những ưu điểm, vậy là đủ rồi.”

Hứa Tình Thâm không hỏi những chuyện sau đó, những việc đó Tưởng Viễn Chu đều có thể xử lý tốt, không cần cô phải đi nhọc lòng.

“Có câu nói thế nào nhỉ?” Tưởng Viễn Chu khóe miệng ngậm nụ cười mà nhìn cô. “Nếu cho bạn chọn, bạn thích dáng người căng tràn quyến rũ cộng thêm 36D, hay là thích một gương mặt khuynh quốc khuynh thành?”

Hứa Tình Thâm trả lời lại thật sự nghiêm túc: “Muốn hỏi em chọn người đàn ông như vậy, em khẳng định chọn khuôn mặt, bởi vì dáng người có thể nhờ vào tập luyện…”

“Sai!” Ý cười của Tưởng Viễn Chu không giảm. “Anh toàn trả lời thế này, dạng câu hỏi này đừng hỏi anh, bởi vì anh chẳng phải phiền não về mặt này.”

Hứa Tình Thâm vung hai bàn tay trắng như phấn đấm vào vai anh, người đàn ông cười, nắm chặt tay cô.

“Từ ngày mai, bên tai chúng ta có thể thanh tịnh rồi. Anh cũng không thích luôn có người lui tới lui ra dưới mắt mình, mỗi ngày thời gian anh ở với em và con cũng còn chưa đủ.”

“Hứa Ngôn thì sao?”

Tưởng Viễn Chu cười khẽ: “Cô ta thế mà từng có ý niệm muốn thay thế em, lúc này cô ta cũng nên quay về hiện thực rồi.”

Hứa Tình Thâm nằm trở lại xuống cạnh Tưởng Viễn Chu.

“Thật tốt! Nhìn một đám cô ta c1o ý định với anh, em đúng là rất khó chịu, bây giờ tốt rồi, thanh tịnh.”

Người đàn ông nâng bàn tay che mắt, nhưng không giấu được nụ cười bên khóe miệng.



Nhà họ Mục.

Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm về đến nhà, nhìn thấy trong phòng khách có mấy người lạ đang đứng.

Bà Mục cuống quít đứng dậy.

“Kính Sâm!”

“Mẹ, sao lại thế này?”

“Bọn họ nói tìm chị dâu con…”

Chưa tới một lúc, Lăng Thời Ngâm và Mục Thành Quân xuống dưới. Lăng Thời Ngâm đã trang điểm, trên mặt thoa một lớp phấn thật dày. Cô ta đi theo cạnh Mục Thành Quân, thấy mấy người trong phòng khách, trên mặt cô ta không có vẻ gì khác lạ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Lăng Thời Ngâm phải không?”

Cô ta gật đầu: “Phải.”

“Cô bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ bắt cóc, mời theo chúng tôi đi một chuyến.”

“Cái gì?” Sắc mặt Lăng Thời Ngâm thay đổi. “Vụ bắt cóc gì, các anh tìm lầm người chăng?”

“Hai người làm việc cho cô đã bị bắt rồi, một mực nhấn mạnh là chịu sự sai khiến của cô. Đi thôi, theo chúng tôi về cục cảnh sát.”

Vẻ mặt của Phó Lưu Âm cũng có chút giật mình, cô cau mày, vô cùng cẩn thận hỏi: “Chẳng lẽ chuyện Lâm Lâm thiếu chút nữa bị bắt đi thật sự có liên quan tới cô?”

“Cô nói hươu nói vượn gì vậy?”

“Hứa Ngôn, cô hẳn có quen chứ?”

Sắc mặt Lăng Thời Ngâm thay đổi liên tục, cô ta đưa ánh mắt nhìn sang Mục Thành Quân: “Thành Quân, cứu em! Mau cứu em!”

Bà Mục tiến lên mấy bước, mặt đầy vẻ khó tin.

“Trong này nhất định có hiểu lầm gì chăng?”

Mục Thành Quân một tay đút trong túi, hắn đi đến trước mặt Phó Lưu Âm.

“Lâm Lâm mà em nói, có phải là con gái Tưởng Viễn Chu?”

“Phải.”

Tầm mắt Mục Thành Quân quét về phía Lăng Thời Ngâm, trong ánh mắt cất giấu cơn tức giận thấp thoáng. Lăng Thời Ngâm quýnh đến độ nước mắt chảy ra.

“Không phải! Chuyện này không phải sự thật! Thành Quân, em tốt xấu là mợ cả nhà họ Mục, chuyện này nếu truyền ra, thể diện của nhà họ Mục sẽ ở đâu đây? Anh cứu em đi! Mau cứu em đi, sau đó em sẽ giải thích với anh!”

Bà Mục chắn trước mặt Lăng Thời Ngâm, Lăng Thời Ngâm thấy thế liền vội núp phía sau bà ta.

“Mẹ, mẹ mau cứu con!”

“Mời bà đừng gây trở ngại công việc của chúng tôi.”

Mục Thành Quân tiến lên, kéo bà Mục qua bên cạnh.

“Nếu Thời Ngâm không có làm chuyện này thì cảnh sát nhất định sẽ trả lại công bằng cho cô ấy.”

“Thành Quân, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn em bị mang đi như vậy ư?”

Mục Thành Quân lạnh lùng cười: “Nếu cả loại chuyện bắt cóc này cô cũng làm ra được, tôi có gì mà nhẫn với chả tâm chứ?”

“Em không có! Em nói em không có!”

“Mời cô theo chúng tôi về.” Cảnh sát nói xong, tiến lên hai bước.

Mục Thành Quân dời tầm mắt.

“Phối hợp cho tốt, lời nên nói thì nói đi! Nếu thật là oan cho cô, cửa lớn của nhà họ Mục sẽ vĩnh viễn rộng mở với cô.”

Lăng Thời Ngâm đứng tại chỗ, run rẩy đi không nổi, cô ta nhìn thật sâu vào mắt Mục Thành Quân. Lúc cô ta bị đưa đi, người nhà họ Mục không ai nói một lời giúp cô ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.