Editor: Dế Mèn
Hứa Ngôn ngây ra như phỗng, hai mắt trợn lên, toàn bộ lời nói mắc trong cổ họng. Cô ta muốn biện giải vài câu cho mình, nhưng lại nói không nên lời.
Cô ta há miệng thở dốc, khuôn mặt nhỏ đỏ hết.
“Tôi…”
Tưởng Viễn Chu kéo gạt tàn thuốc tới, ngón trỏ gõ nhẹ mấy cái trên thân điếu thuốc, lông mày anh nhướng cao, tầm mắt quặc trụ Hứa Ngôn.
“Nói chuyện! Sao, cô câm à?”
“Không phải, tôi không phải.” Hứa Ngôn vô cùng khó khăn nói ra mấy chữ.
“Tôi đã hy vọng không phải cô.” Tưởng Viễn Chu cắn điếu thuốc trong miệng, người dựa ra sau. “Cô biết đối với Lăng Thời Ngâm, tôi có bao nhiêu chán ghét không?”
Hứa Ngôn như đứng đống lửa như ngồi đống than, không dám tùy tiện trả lời.
“Nếu cô thật sự là cùng một đám với Lăng Thời Ngâm, tôi đây đúng là nhìn lầm người rồi.”
Hứa Ngôn cuống quít xua tay. Cô ta chung quy vẫn chưa hiểu việc đời, sau khi tới Đông Thành, được Tưởng Đông Đình nhìn trúng, hứa hẹn những lợi ích như vậy. Hứa Ngôn dù cũng từng đấu tranh, nhưng chung quy khó thoát bốn chữ kẻ chỉ tham tiền. Hoặc cũng có thể nói, vì lực cám dỗ bên này quá lớn, khiến cô ta bị lạc tâm trí.
“Anh Tưởng, tôi… Tôi và Lăng Thời Ngâm không quan hệ gì hết.”
Tưởng Viễn Chu vắt đôi chân dài nhìn cô ta.
“Nhưng Lão Bạch đã điều tra ra, cô và Lăng Thời Ngâm có nói chuyện qua lại.”
“Anh… Anh điều tra tôi?”
“Hễ phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121562/quyen-4-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.