“Hẳn nên nói, là cô ấy quá yêu tôi.”
Ừm, chính là như vậy, nhất định là như thế.
Tưởng Viễn Chu cảm thấy cái đáp án này cũng tuyệt, khắp thiên hạ cũng chỉ có anh có thể nghĩ ra thôi nhỉ?
Hứa Ngôn nghe vậy, không biết nên tiếp lời thế nào, chẳng lẽ Hứa Tình Thâm quậy thành như vậy mà Tưởng Viễn Chu vẫn còn có thể chịu đựng?
“Phải, chị Tưởng rất yêu anh Tưởng, cho nên…” Hứa Ngôn nói đến đây, lại dừng một chút, nói: “Nhưng mà tôi và anh Tưởng trong trong sạch sạch, chị Tưởng thật sự không cần như vậy.”
“Nhưng trong đầu cô ấy không cho rằng chúng ta trong sạch.”
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Ngôn hơi suy sụp: “Tôi đã giải thích với chị ấy, tôi không có ý nghĩ không an phận với anh Tưởng…”
“Thế à?” Tưởng Viễn Chu ngắt lời cô ta, trong miệng vẻ tiếc nuối mờ mờ lộ ra. “Thật ra tôi lại hy vọng cô có ý nghĩ không an phận với tôi.”
“Cái gì?” Hứa Ngôn nghe thế, đột nhiên cả kinh. “Anh Tưởng?”
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn thẳng cô ta, không có chút né tránh nào.
“Có đôi khi, tôi cảm thấy rất mệt, cô ấy luôn đề phòng này đề phòng nọ. Tôi muốn tìm một ai để trò chuyện, nhưng hễ đối phương là phụ nữ, cô ấy lập tức cho rằng giữa bọn tôi nhất định có gì đó…”
Bàn tay Hứa Ngôn nắm lại, đặt trên đầu gối, cô ta đánh bạo đưa tay tới, đặt lên cổ tay Tưởng Viễn Chu.
“Anh Tưởng, nếu lúc nào anh muốn tìm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-dep-kho-cuong/2121561/quyen-4-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.